×
×

Chỉ một tháng sau khi đi du lịch cùng công ty, vợ tôi báo rằng cô ấy đã mang bầu

Phần 1: Tin Vui Hay Bản Án?

Cơn mưa rào mùa hạ trút xuống thành phố, gột rửa những lớp bụi bặm bám trên những tòa nhà cao tầng, nhưng lại không thể gột rửa được sự u ám đang bao trùm lấy căn bếp nhỏ của chúng tôi.

Huyền – vợ tôi – đứng tựa lưng vào bàn bếp, hai tay giấu sau lưng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt lấp lánh một niềm vui sướng khó tả xen lẫn chút e ngại. Cô ấy nhìn tôi, người đang ngồi thẫn thờ bên ly cà phê đã nguội ngắt.

“Anh à… em có chuyện muốn nói.” – Giọng Huyền run run, ngọt ngào như mật ong.

Tôi ngước mắt lên, tim đập thịch một cái. Linh tính mách bảo tôi điều gì đó, một điều mà tôi vừa mong chờ, vừa sợ hãi suốt ba năm qua.

“Chuyện gì vậy em?”

Huyền từ từ đưa tay ra trước mặt tôi. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy là một chiếc que thử thai. Hai vạch đỏ chót. Đỏ như máu.

“Chúng mình… sắp làm bố mẹ rồi anh ơi!”

Huyền reo lên, lao đến ôm chầm lấy cổ tôi. Cô ấy khóc. Nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo tôi. Đáng lẽ ra, tôi phải đứng dậy, bế thốc cô ấy lên và xoay vòng trong hạnh phúc. Đáng lẽ ra, tôi phải hét lên sung sướng như bao người đàn ông khác khao khát có con sau ba năm hiếm muộn.

Nhưng không.

Cả người tôi cứng đờ như tảng đá. Máu trong người tôi dường như đông cứng lại, lạnh toát. Tôi ngồi im, mặc cho Huyền ôm, mặc cho cô ấy huyên thuyên về việc đặt tên con, về việc sửa lại phòng ngủ.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên hai hình ảnh. Một là tờ giấy xét nghiệm tôi đã bí mật đi làm cách đây sáu tháng tại bệnh viện Nam học – thứ mà tôi đã xé nát và đốt thành tro, chôn chặt trong lòng như một bí mật nhục nhã nhất của thằng đàn ông: Vô tinh (Azoospermia) – Không có tinh trùng trong tinh dịch. Khả năng có con tự nhiên: 0%.

Và hình ảnh thứ hai, là chuyến đi du lịch công ty của Huyền tại Phú Quốc cách đây đúng một tháng. Trong những tấm ảnh cô ấy đăng lên Facebook, thấp thoáng phía sau nụ cười rạng rỡ của cô ấy, luôn có bóng dáng của một người đàn ông.

Là Tuấn. Người yêu cũ của Huyền.

Tuấn mới chuyển về làm trưởng phòng kinh doanh công ty Huyền được hai tháng. Hắn ta cao to, phong độ, và theo lời đồn đại của mấy cô đồng nghiệp mà tôi vô tình nghe được: “Tình cũ không rủ cũng tới”.

Tôi gỡ tay Huyền ra, cố nặn một nụ cười méo mó:

“Thật… thật sao em? Bất ngờ quá…”

Huyền, trong cơn say hạnh phúc, không nhận ra sự gượng gạo của tôi. Cô ấy xoa bụng:

“Con đến đúng lúc thật anh nhỉ? Sau chuyến đi Phú Quốc về em thấy người khang khác, ai ngờ dính luôn. Đúng là lộc trời cho.”

“Lộc trời cho”. Câu nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim tôi. Không phải lộc trời. Đó là chứng cứ của sự phản bội.

Phần 2: Những Đêm Trắng Và Sự Dằn Vặt

Từ ngày Huyền báo tin có thai, căn nhà chúng tôi biến thành một sân khấu kịch câm. Huyền đóng vai người vợ hạnh phúc, người mẹ tương lai chu đáo. Còn tôi đóng vai người chồng trầm tư, lo lắng cho kinh tế gia đình.

Nhưng bên dưới lớp vỏ bọc ấy là những cơn sóng ngầm dữ dội.

Mỗi đêm, khi Huyền đã say giấc, tôi lại nằm mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Tôi nhìn sang vợ, người phụ nữ tôi yêu thương nhất, người mà tôi đã tin tưởng tuyệt đối, giờ đây trở nên xa lạ và đáng sợ.

Tôi bắt đầu soi mói. Tôi lén kiểm tra điện thoại của Huyền khi cô ấy đi tắm. Không có gì bất thường. Những tin nhắn với Tuấn chỉ xoay quanh công việc. Nhưng với một kẻ đang ghen tuông và tuyệt vọng như tôi, sự “sạch sẽ” ấy lại càng đáng ngờ. Chắc chắn họ đã xóa tin nhắn. Chắc chắn họ dùng một ứng dụng bí mật nào đó.

Tôi nhớ lại chuyến đi Phú Quốc. Tôi không đi cùng vì bận dự án. Huyền đi 4 ngày 3 đêm. 4 ngày 3 đêm. Đủ cho một cuộc tình vụng trộm nhen nhóm lại. Đủ cho một mầm sống “ngoài luồng” hình thành.

Tôi đau đớn. Nỗi đau của sự phản bội hòa lẫn với nỗi nhục nhã của một thằng đàn ông bị “điếc”. Tôi không dám nói cho Huyền biết tôi bị vô sinh. Tôi sợ ánh mắt thương hại của cô ấy. Tôi sợ cô ấy sẽ bỏ tôi để đi tìm người đàn ông khác có thể cho cô ấy thiên chức làm mẹ.

Và bây giờ, cô ấy đã làm điều đó thật. Nhưng tàn nhẫn hơn, cô ấy lại muốn tôi “đổ vỏ”, muốn tôi nuôi con của tình địch.

“Anh sao thế? Dạo này anh ít nói, cũng không xoa bụng em nữa.” – Huyền hỏi tôi trong bữa cơm tối, ánh mắt lo lắng.

Tôi gắp miếng thịt bỏ vào bát, lạnh lùng:

“Anh mệt. Công ty nhiều việc.”
“Hay là anh lo chuyện tiền nong? Đừng lo, em có tiền tiết kiệm mà. Mình nuôi con được. Chỉ cần con khỏe mạnh là được.”

“Con khỏe mạnh”. Tôi nhìn xuống bụng Huyền, lúc này vẫn còn phẳng lì. Trong đó là dòng máu của Tuấn. Đứa bé đó sẽ lớn lên, sẽ có đôi mắt của Tuấn, cái mũi của Tuấn. Và mỗi ngày nhìn nó, tôi sẽ chết dần chết mòn.

Một ý nghĩ đen tối bắt đầu nảy mầm trong đầu tôi. Một ý nghĩ điên rồ mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình dám làm.

Tôi không thể để đứa bé này ra đời. Nếu đứa bé mất đi, Huyền sẽ đau khổ, nhưng chúng tôi vẫn còn nhau. Tôi sẽ giả vờ an ủi cô ấy, rồi sau này, tôi sẽ tìm cách thụ tinh nhân tạo hoặc xin con nuôi. Nhưng tuyệt đối, không thể là đứa con của thằng Tuấn.

Phần 3: Kế Hoạch Tàn Nhẫn

Tôi bắt đầu lên kế hoạch. Tôi không thể dùng bạo lực, tôi không nỡ đánh Huyền. Tôi cũng không thể ép cô ấy phá thai công khai vì không có lý do chính đáng.

Tôi lên mạng, tìm kiếm những cách gây sảy thai tự nhiên. “Thực phẩm gây co bóp tử cung”, “hoạt động mạnh gây sảy thai”… Những dòng chữ lạnh lùng hiện lên màn hình máy tính trong đêm khuya.

Rau ngót sống. Nước dừa. Đu đủ xanh. Tôi bắt đầu đảm nhận việc nấu ăn.

“Em nghén, để anh nấu cho.” – Tôi nói với vẻ ân cần giả tạo.

Mỗi bữa, tôi cố tình xay một ít rau ngót sống trộn vào canh, hoặc hầm đu đủ xanh thật kỹ. Nhưng Huyền nghén nặng, cô ấy nôn thốc nôn tháo mọi thứ tôi nấu. Cô ấy chỉ ăn được cháo trắng và bánh mì. Kế hoạch đầu độc bằng thực phẩm thất bại.

Sự căm hận trong tôi ngày càng lớn khi cái thai bước sang tuần thứ 8. Huyền bắt đầu đi lại nhẹ nhàng, nâng niu cái bụng như báu vật. Và rồi, Tuấn gửi quà đến nhà. Một giỏ hoa quả nhập khẩu và hộp sữa bầu. “Chúc mừng em và gia đình. Mong mẹ tròn con vuông.” – Tấm thiệp ghi ngắn gọn.

Tôi cầm tấm thiệp, tay run lên vì giận. Hắn ta đang trêu ngươi tôi. Hắn ta công khai quan tâm đến “con” của hắn trước mặt tôi.

Đêm hôm đó, tôi quyết định phải hành động dứt khoát hơn. Tôi rủ Huyền đi dạo.

“Bác sĩ bảo vận động nhẹ nhàng tốt cho thai nhi. Mình đi dạo công viên hồ điều hòa đi em.”

Huyền vui vẻ gật đầu. Cô ấy khoác tay tôi, ríu rít như con chim non. Chúng tôi đi dạo quanh hồ. Trời tối, đường vắng. Trong đầu tôi vẽ ra một kịch bản: Tôi sẽ giả vờ vấp ngã, kéo theo Huyền ngã xuống. Một cú va chạm mạnh có thể…

Nhưng khi nhìn nụ cười của Huyền dưới ánh đèn đường, nhìn bàn tay cô ấy đặt lên bụng đầy yêu thương, tôi lại chùn bước. Tôi là một thằng hèn. Tôi căm hận đứa bé, nhưng tôi vẫn còn yêu Huyền quá nhiều. Tôi không thể làm cô ấy đau đớn về thể xác.

Tôi chọn cách khác. Tàn độc hơn về tinh thần.

Phần 4: Cú Đánh Chí Mạng

Ngày chủ nhật. Tôi bảo Huyền:

“Anh muốn đưa em đi khám thai ở chỗ bác sĩ quen. Ông ấy giỏi lắm, soi kỹ hình thái thai nhi.”

Huyền đồng ý ngay. Tôi chở Huyền đến một phòng khám tư nhân nằm sâu trong ngõ hẻm. Đây không phải bác sĩ quen nào cả, mà là một nơi tôi đã tìm hiểu, chuyên thực hiện các thủ thuật “giải quyết hậu quả” kín đáo.

Khi ngồi trong phòng chờ, tôi nắm chặt tay Huyền. Tay cô ấy ấm áp, còn tay tôi lạnh toát.

“Vào khám đi em.”

Huyền bước vào phòng siêu âm. Tôi ngồi ngoài, tim đập như trống bỏi. Một lúc sau, Huyền đi ra, cầm tờ kết quả siêu âm, mặt rạng rỡ:

“Con khỏe lắm anh ơi! Tim thai đập mạnh lắm. Bác sĩ bảo phát triển rất tốt.”

Tôi nhìn tờ kết quả. Tim thai (+). Chiều dài đầu mông… Tôi hít một hơi thật sâu, rút từ trong túi áo ra một tờ giấy khác. Tờ giấy xét nghiệm vô sinh của tôi – bản sao mà tôi đã lén đi xin lại từ bệnh viện tuần trước.

“Vào đây nói chuyện với anh một chút.” – Tôi kéo Huyền vào một góc vắng của hành lang.
“Sao thế anh? Mặt anh nghiêm trọng quá.” – Huyền ngơ ngác.

Tôi ném tờ giấy xét nghiệm vào mặt Huyền. Tờ giấy bay lả tả, rơi xuống chân cô ấy.

“Cô đọc đi. Đọc cho kỹ vào.”

Huyền cúi xuống nhặt tờ giấy. Cô ấy đọc lướt qua, rồi đọc lại. Đôi mắt mở to dần, khuôn mặt biến sắc.

“Vô… vô tinh? Anh… cái này là sao?”
“Là tôi không thể có con! Cô hiểu chưa?” – Tôi gầm lên, trút hết mọi dồn nén bấy lâu nay. – “Ba năm nay tôi không nói vì tôi sợ cô buồn, tôi sợ mất cô. Nhưng cô đã làm gì tôi? Cô đi du lịch, cô ngủ với thằng Tuấn, rồi cô mang cái nghiệt chủng đó về bắt tôi nuôi à?”

Huyền lùi lại, lắc đầu quầy quậy:

“Không! Anh điên rồi! Em không có! Em không làm gì cả! Đứa con này là của anh! Em thề!”
“Của tôi?” – Tôi cười man dại. – “Giấy trắng mực đen đây! Khoa học không biết nói dối! Khả năng 0%! Cô đừng có chối nữa! Cô là đồ lăng loàn!”
“Anh nghe em nói… Chuyến đi đó em và anh Tuấn không hề nói chuyện riêng… Em chỉ yêu mình anh thôi…” – Huyền khóc nấc lên, tay ôm lấy bụng.
“Đủ rồi!” – Tôi hét lên, sự ghen tuông làm mờ mắt. – “Bây giờ cô có hai lựa chọn. Một là vào trong kia, bỏ cái thai đó đi. Hai là chúng ta ly hôn ngay lập tức. Tôi không bao giờ chấp nhận nuôi con thằng khác!”

Huyền nhìn tôi trân trân. Ánh mắt cô ấy chuyển từ bàng hoàng sang thất vọng, rồi tuyệt vọng tột cùng.

“Anh… anh ép em giết con?”
“Nó không phải con tôi!”

Huyền lùi lại thêm một bước nữa. Cô ấy nhìn cánh cửa phòng thủ thuật lạnh lẽo, rồi nhìn người chồng đang hung thần ác sát trước mặt.

“Được. Nếu anh không tin em… Nếu anh muốn giết nó… thì anh giết cả em đi!”

Nói rồi, Huyền quay đầu bỏ chạy. Cô ấy chạy ra phía cầu thang bộ.

“Huyền! Đứng lại!” – Tôi đuổi theo.

Huyền chạy rất nhanh trong cơn hoảng loạn. Đôi dép lê của cô ấy trượt trên bậc thang đá hoa cương trơn trượt. “Á!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên. Tôi lao tới nơi thì đã quá muộn. Huyền trượt chân, lăn tròn từ trên cầu thang tầng 2 xuống sảnh tầng 1. Cả người cô ấy đập mạnh xuống nền gạch cứng.

Tôi đứng chết lặng trên đỉnh cầu thang. Thời gian như ngưng đọng. Huyền nằm bất động. Và từ dưới lớp váy bầu rộng thùng thình, một dòng máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra, loang lổ trên nền gạch trắng toát.

“Huyền ơi!!!”

Tôi lao xuống, ôm lấy vợ. Huyền đã ngất lịm. Máu. Rất nhiều máu. Máu của Huyền. Và máu của “kẻ thù” mà tôi căm hận. Nhưng tại sao lúc này, khi nhìn dòng máu ấy, tim tôi lại đau như bị ai xé nát thế này?

Phần 5: Sự Thật Muộn Màng

Huyền được đưa vào cấp cứu. Tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, hai tay ôm đầu, quần áo dính đầy máu vợ. Tôi đã đạt được mục đích. Cái thai chắc chắn không giữ được. Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Huyền bị chấn thương sọ não nhẹ, gãy xương chân, và mất máu quá nhiều.

Ba tiếng sau, bác sĩ bước ra, lắc đầu:

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không giữ được em bé. Chị nhà đã qua cơn nguy kịch, nhưng tâm lý sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề. Anh chuẩn bị tinh thần.”

Tôi gục xuống. Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn. Sự ghen tuông đã giết chết một sinh linh, và có lẽ, giết chết cả cuộc hôn nhân này.

Hai ngày sau, Huyền tỉnh lại. Cô ấy không nói với tôi một lời nào. Cô ấy nằm quay mặt vào tường, đôi mắt vô hồn. Cô ấy không khóc, cái im lặng đó còn đáng sợ hơn cả ngàn lời trách móc.

Tôi định mở lời xin lỗi, định giải thích rằng vì tôi quá yêu cô ấy nên mới ghen, thì điện thoại tôi reo. Là số lạ.

“Alo, có phải anh Tùng không ạ?”
“Phải, tôi đây.”
“Chào anh, tôi gọi từ Bệnh viện Nam học. Chúng tôi xin lỗi vì sự phiền hà này, nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng liên quan đến kết quả xét nghiệm của anh sáu tháng trước.”

Tim tôi thót lại.

“Vấn đề gì?”
“Thưa anh, đợt đó hệ thống phần mềm của bệnh viện bị lỗi dữ liệu, dẫn đến việc in nhầm kết quả của một số bệnh nhân trùng tên. Chúng tôi vừa rà soát lại hồ sơ lưu trữ gốc. Anh Nguyễn Thanh Tùng, sinh năm 1990… Kết quả thực tế của anh là hoàn toàn bình thường. Anh không bị vô sinh.”

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi. Vỡ tan tành trên sàn nhà bệnh viện.

Không bị vô sinh. Kết quả bình thường.

Tai tôi ù đi. Cả thế giới xung quanh quay cuồng. Vậy là… Vậy là tôi không bị vô sinh. Vậy là cái thai đó… đứa bé mà tôi vừa bức tử đó… chính là con ruột của tôi.

Dòng máu đỏ tươi loang lổ trên nền gạch trắng hiện về trong tâm trí tôi, đỏ rực và nhức nhối. Tôi đã giết con mình. Tôi đã giết chết đứa con mà tôi mong mỏi suốt ba năm trời, chỉ vì một tờ giấy lộn và sự ghen tuông mù quáng hèn hạ.

Tôi nhìn vào phòng bệnh. Huyền vẫn nằm đó, gầy gò, xanh xao. Cô ấy vừa mất đi đứa con đầu lòng. Đứa con mà cô ấy yêu thương, nâng niu, đứa con mà cô ấy thề thốt là của tôi nhưng tôi đã phỉ nhổ vào lời thề đó.

Tôi phải làm sao đây? Làm sao tôi có thể nói với cô ấy sự thật này? Rằng anh xin lỗi, anh không bị vô sinh, anh đã nhầm, con là của anh? Không. Nếu biết sự thật này, Huyền sẽ hận tôi đến chết. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ sát nhân là bố của con mình.

Phần 6: Đoạn Kết

Tôi bước vào phòng bệnh. Chân tôi nặng như đeo chì. Huyền vẫn không quay lại. Tôi quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy.

“Huyền ơi… anh sai rồi…”

Huyền rút tay lại, giọng khàn đặc, ráo hoảnh:

“Anh đi đi. Đơn ly hôn em sẽ ký. Anh không muốn nuôi con người khác, giờ anh toại nguyện rồi đấy. Con tôi chết rồi. Anh hài lòng chưa?”
“Không em ơi… Anh…”

Tôi nghẹn lời. Tôi không dám nói ra sự thật về tờ xét nghiệm. Tôi hèn nhát đến tận cùng. Tôi thà để cô ấy nghĩ tôi ghen tuông mù quáng, còn hơn để cô ấy biết tôi đã giết nhầm con ruột vì sự ngu dốt.

Một tuần sau, Huyền xuất viện. Cô ấy dọn về nhà mẹ đẻ và gửi đơn ly hôn ra tòa. Tôi ký đơn. Tôi không có tư cách gì để níu kéo.

Ngày ra tòa, Huyền nhìn tôi lần cuối. Ánh mắt cô ấy không còn tình yêu, chỉ còn sự khinh bỉ và nỗi đau.

“Tùng ạ, anh biết không? Hôm ở Phú Quốc, anh Tuấn có tâm sự với em là anh ấy sắp cưới vợ. Anh ấy còn nhờ em tư vấn chọn nhẫn cưới. Em đã rất vui vì nghĩ rằng chúng ta ai cũng có hạnh phúc riêng. Em đã muốn dành cho anh bất ngờ lớn nhất cuộc đời… Nhưng anh đã tự tay đập nát nó.”

Cô ấy bỏ đi, để lại tôi trơ trọi giữa sân tòa án nắng chang chang.

Tôi trở về căn nhà trống hoác. Trong ngăn kéo bàn làm việc vẫn còn tờ xét nghiệm lại mà bệnh viện mới gửi về. Kết quả: Bình thường. Số lượng tinh trùng: 65 triệu/ml.

Tôi bật lửa, đốt tờ giấy đó. Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi tờ giấy, nhưng không thể thiêu rụi được bản án lương tâm đang đè nặng lên cuộc đời tôi.

Tôi sẽ phải sống cả phần đời còn lại với bí mật kinh hoàng này. Rằng tôi đã có một đứa con. Và chính tay tôi đã đẩy nó vào cõi chết trước khi nó kịp cất tiếng khóc chào đời.

Mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ trên đường, hay nghe tiếng trẻ con khóc, tim tôi lại rỉ máu. Đó là cái giá phải trả cho sự nghi ngờ. Một cái giá quá đắt, không thể nào chuộc lại được.

Vết sẹo trên trán Huyền do cú ngã có thể mờ đi theo thời gian, nhưng vết sẹo trong tâm hồn tôi, và nấm mồ vô hình của đứa con chưa kịp đặt tên, sẽ vĩnh viễn còn đó, nhắc nhở tôi về một tội ác được ngụy biện bằng danh nghĩa của tình yêu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News