×
×

Chồng đều đặn gửi 20 triệu cho vợ cũ, còn tôi chỉ nhận 5 triệu sinh hoạt – tôi lặng lẽ ra tay khiến cả hai tái mặt

Chương 1: Cán Cân Nghiệt Ngã

Tiếng “Ting” từ điện thoại của chồng vang lên, xé toạc không gian tĩnh mịch của bữa cơm tối muộn. Tôi liếc mắt, màn hình sáng trưng hiện lên thông báo giao dịch ngân hàng: “Chuyển khoản thành công -20.000.000 VND. Nội dung: Chu cấp cho bé Bin tháng 10.”

Thành – chồng tôi – thản nhiên úp điện thoại xuống, gắp một miếng đậu phụ sốt cà chua bỏ vào bát, rồi rút trong ví ra một xấp tiền lẻ, đặt lên bàn ăn.

“Tháng này anh đưa em 5 triệu nhé. Tiền điện nước anh đóng rồi. Em khéo co kéo đi chợ, dạo này công ty anh hơi khó khăn.”

Tôi nhìn xấp tiền 500 ngàn, 200 ngàn và cả những tờ 50 ngàn nhàu nhĩ nằm chỏng chơ cạnh đĩa rau muống luộc. Năm triệu. Cho tiền ăn cả tháng của hai vợ chồng, tiền xăng xe, hiếu hỉ, thuốc men. Trong khi đó, 20 triệu vừa bay vèo sang tài khoản của vợ cũ anh một cách nhẹ tựa lông hồng.

“Anh Thành,” – Tôi đặt bát cơm xuống, giọng cố giữ bình tĩnh. – “Giá thịt lợn tăng, rau cũng tăng. 5 triệu làm sao em lo đủ ba bữa? Trong khi anh gửi cho chị Quyên 20 triệu? Bé Bin mới 5 tuổi, nó tiêu gì hết từng ấy tiền?”

Thành nhíu mày, buông đũa cái “cạch”, vẻ mặt khó chịu hiện rõ:

“Em lại bắt đầu so đo đấy à? Quyên một mình nuôi con vất vả, cô ấy không đi làm được vì thằng Bin hay ốm vặt. Anh là bố, anh phải có trách nhiệm bù đắp. Còn em, em có tay có chân, em đi làm cũng có lương, sao cứ phải dựa dẫm vào anh thế?”

“Dựa dẫm”. Hai từ ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Lương tôi làm văn phòng 8 triệu, chỉ đủ đóng bảo hiểm và lo những khoản lặt vặt. Từ ngày lấy anh, tôi chưa từng dám mua một bộ váy mới tiền triệu, chưa từng dám đi spa. Tôi sống tằn tiện, chắt bóp từng đồng để vun vén cho cái gia đình này.

Còn Quyên – vợ cũ của anh – nghe đâu sống trong căn hộ chung cư cao cấp mà Thành để lại sau ly hôn, ngày ngày check-in cà phê sang chảnh, váy áo lụa là. Lý do cô ta không đi làm là “con ốm”, nhưng tôi thấy thằng bé trên Facebook trông bụ bẫm, khỏe mạnh, đi du lịch suốt ngày.

“Em không so đo. Nhưng anh nhìn mâm cơm đi. Đậu phụ, rau luộc. Anh ăn thế này có sức đi làm không? Em chỉ muốn công bằng một chút.”
“Công bằng là ở cái tâm!” – Thành gắt lên. – “Quyên nó thiệt thòi vì hôn nhân đổ vỡ. Em là người đến sau, em phải bao dung lên chứ. Thôi, không ăn nữa, mất ngon.”

Thành đứng dậy, bỏ lên phòng, để lại tôi ngồi trơ trọi bên mâm cơm nguội ngắt. Nước mắt tôi rơi lã chã xuống bát cơm. Sự bao dung của tôi đã bị lợi dụng quá lâu rồi. Sự im lặng của tôi bị coi là ngu ngốc.

Đêm đó, tôi nằm quay lưng lại với chồng, nghe tiếng anh ngáy đều đều. Trong bóng tối, tôi mở điện thoại, nhìn vào một ứng dụng mà tôi đã bí mật cài đặt từ lâu nhưng chưa bao giờ dám dùng đến. Đó là ứng dụng theo dõi chi tiêu và đầu tư chứng khoán.

Tôi không chỉ là một nhân viên văn phòng quèn như Thành nghĩ.

Chương 2: Bí Mật Sau Những Tờ Hóa Đơn

Thực ra, tôi có một bí mật. Trước khi lấy Thành, tôi là một nhà đầu tư tự do khá mát tay. Số tiền tôi kiếm được từ thị trường chứng khoán và tiền ảo đủ để tôi mua đứt căn nhà chúng tôi đang ở. Nhưng vì yêu Thành, vì muốn giữ sĩ diện cho anh – một người đàn ông gia trưởng và tự trọng cao – tôi đã giấu nhẹm chuyện tài chính. Tôi đóng vai một người vợ bình thường, lương ba cọc ba đồng, để anh được làm trụ cột.

Nhưng cái “trụ cột” ấy lại đang nghiêng hẳn về phía người cũ.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm. Tôi không đến công ty, mà đến một công ty thám tử tư. Tôi đặt lên bàn 10 triệu đồng.

“Tôi muốn biết vợ cũ của chồng tôi – chị Quyên – dùng số tiền chu cấp 20 triệu mỗi tháng vào việc gì. Và… kiểm tra giúp tôi mối quan hệ của chị ta hiện tại.”

Một tuần sau, tôi nhận được tập hồ sơ dày cộp. Lật từng trang, tay tôi run lên bần bật. Không phải vì đau khổ, mà vì sự trơ trẽn đến tột cùng của con người.

Quyên không hề “ở nhà chăm con ốm”. Cô ta có một người tình trẻ, kém cô ta 5 tuổi. Số tiền 20 triệu Thành gửi hàng tháng, cô ta dùng để bao nuôi gã trai đó ăn chơi, mua sắm quần áo hiệu. Thằng bé Bin thường xuyên bị gửi sang nhà ngoại hoặc để mặc cho người giúp việc theo giờ trông coi.

Và kinh khủng hơn, trong một đoạn ghi âm thám tử thu được tại quán cà phê, Quyên cười hô hố với gã tình nhân:

“Thằng chồng cũ của em nó ngu lắm. Cứ bảo con ốm cần tiền mua thuốc ngoại là nó chuyển khoản ngay. Tháng này em moi thêm được 5 triệu tiền học năng khiếu ảo cho thằng Bin đấy. Tiền đấy tối nay mình đi bar nhé cưng.”

Tôi nắm chặt tập hồ sơ, móng tay găm vào da thịt đau điếng. Thành ơi là Thành. Anh chửi tôi tính toán, anh chửi tôi ích kỷ, để rồi anh cung phụng cho một kẻ đang cắm sừng lên lòng tốt của anh, và cười vào mũi anh mỗi ngày.

Tôi định mang tập hồ sơ này ném vào mặt Thành ngay lập tức. Nhưng rồi tôi dừng lại. Nếu tôi làm thế, Thành sẽ sốc, sẽ đau khổ, nhưng rồi sao nữa? Anh ta sẽ lại thấy nhục nhã, rồi có khi lại quay sang trách tôi soi mói đời tư người khác. Hoặc tệ hơn, Quyên sẽ lu loa lên, dùng đứa con để làm lá chắn.

Tôi cần một đòn đánh chí mạng hơn. Một đòn đánh khiến cả hai kẻ đó không bao giờ ngóc đầu lên được, và để Thành phải tự mở mắt ra mà nhìn thấy sự ngu muội của mình.

Tôi bắt đầu kế hoạch của mình. Một kế hoạch im lặng nhưng tàn khốc.

Chương 3: Sự Hy Sinh Giả Tạo

Tháng tiếp theo, Thành lại đưa tôi 5 triệu. Lần này, anh ta còn kèm theo một yêu cầu:

“Tháng này sinh nhật thằng Bin. Quyên bảo muốn tổ chức cho con ở nhà hàng cho bằng bạn bằng bè. Anh định đưa thêm 10 triệu nữa. Em xem có khoản nào tiết kiệm không đưa anh mượn tạm, tháng sau có thưởng anh bù.”

Tôi nhìn Thành, mỉm cười nhẹ nhàng – nụ cười mà sau này anh ta sẽ phải ám ảnh cả đời.

“Vâng, sinh nhật con mà, phải tươm tất chứ anh. Em còn cái dây chuyền vàng mẹ tặng hồi cưới, để em đi bán đưa tiền cho anh.”

Thành thoáng chút sững sờ, có lẽ anh không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng thế, lại còn hy sinh kỷ vật. Anh ôm tôi, giọng cảm động:

“Vợ ngoan quá. Anh biết em thương bố con anh mà. Sau này anh sẽ bù đắp cho em gấp mười.”

Tôi bán dây chuyền thật. Tôi đưa cho anh 15 triệu. Thành cầm tiền, hớn hở chạy đi đưa cho Quyên ngay trong đêm.

Tôi ngồi ở nhà, mở máy tính lên. Tôi bắt đầu thanh lý toàn bộ tài sản chung (những thứ lặt vặt tôi mua sắm) và quan trọng nhất: Tôi làm thủ tục sang tên căn nhà. Căn nhà này trên giấy tờ là Thành đứng tên (do bố mẹ anh cho đất), nhưng tiền xây nhà là tiền của tôi “bơm” vào dưới danh nghĩa “bố mẹ vợ cho vay không lãi”. Tôi có đầy đủ giấy tờ vay nợ có công chứng mà Thành đã ký một cách chủ quan vì tin tưởng vợ.

Điều khoản trong giấy nợ ghi rõ: “Nếu sau 3 năm không trả đủ gốc, bên A (tôi) có quyền thu hồi tài sản thế chấp là quyền sử dụng đất và nhà ở gắn liền với đất để trừ nợ.” Thời hạn 3 năm vừa kết thúc hôm qua.

Song song đó, tôi dùng mối quan hệ cũ, gửi một “món quà” đặc biệt đến công ty của gã nhân tình của Quyên. Hắn ta đang làm huấn luyện viên thể hình chui. Tôi tố cáo hắn bán thuốc tăng cơ giả và trốn thuế.

Chương 4: Bữa Tiệc Sinh Nhật Định Mệnh

Ngày sinh nhật bé Bin đến. Quyên tổ chức tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ Tây. Cô ta mời rất đông bạn bè, và dĩ nhiên, Thành là khách VIP. Tôi cũng được mời, với tư cách là “người vợ lẽ biết điều”.

Quyên mặc chiếc đầm đỏ rực, khoét sâu, khoe trọn vẻ gợi cảm. Cô ta đứng bên cạnh Thành, tay trong tay cùng cắt bánh với bé Bin, trông họ như một gia đình hạnh phúc chưa từng tan vỡ. Tôi ngồi ở góc bàn, lặng lẽ uống nước lọc.

“Cảm ơn bố Thành đã luôn yêu thương mẹ con Bin. Cảm ơn cả… cô Linh đã chắt chiu từng đồng để Bin có bữa tiệc này.” – Quyên cầm micro, giọng ngọt xớt nhưng đầy châm biếm, ánh mắt liếc xéo về phía tôi.

Đám bạn của cô ta cười rúc rích. Thành thì cười gượng gạo, có vẻ hơi ái ngại nhìn tôi.

Đúng lúc không khí đang cao trào, màn hình LED lớn trên sân khấu bỗng nhiên chớp tắt. Thay vì slide ảnh bé Bin kháu khỉnh, màn hình hiện lên một đoạn video.

Không gian im bặt. Âm thanh từ loa vang lên rõ mồn một. Là giọng của Quyên và gã nhân tình. “Lão chồng cũ của em ngu như bò. Hôm nay em bịa chuyện thằng Bin cần tiền niềng răng, lão chuyển luôn 10 củ. Tiền đấy mua cái túi Hermes fake 1 này vẫn còn dư.” Hình ảnh chuyển sang cảnh Quyên và gã trai trẻ ôm ấp nhau trong quán bar, tiêu tiền như rác – những tờ tiền mà tôi và Thành phải nhịn ăn nhịn mặc mới có được.

Cả khán phòng ồ lên kinh ngạc. Quyên mặt cắt không còn giọt máu, lao lên sân khấu định tắt màn hình nhưng không được. Thành đứng chết trân tại chỗ. Chiếc ly rượu trên tay anh rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Video kết thúc bằng một tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn Quyên gửi cho bạn thân: “Thằng Bin ốm đau gì đâu, trộm vía nó khỏe như voi. Nhưng phải nói nó ốm thì lão Thành mới xì tiền ra chứ. Lão ấy vì con mà sẵn sàng bán máu ấy chứ, haha.”

Thành run rẩy, quay sang nhìn Quyên. Đôi mắt anh vằn đỏ, chứa đựng sự giận dữ và tổn thương tột cùng.

“Cô… Cô lừa tôi suốt bao năm qua sao? Tiền tôi gửi… cô nuôi trai sao?”

Quyên lắp bắp, lùi lại:

“Anh… anh nghe em giải thích… Là ghép, là video giả…”
“Giả cái gì!” – Tôi đứng dậy, giọng nói vang và đanh thép giữa khán phòng hỗn loạn.

Tôi bước lên sân khấu, ném xuống bàn tiệc một xấp hồ sơ.

“Đây là sao kê ngân hàng của chị Quyên, chuyển tiền cho tình nhân ngay sau khi nhận tiền của anh Thành. Đây là hóa đơn đi bar, đi du lịch nghỉ dưỡng của hai người trong những ngày chị báo con ốm.”

Tôi quay sang nhìn Thành, ánh mắt lạnh lùng:

“Anh nhìn cho kỹ đi. 20 triệu mỗi tháng của anh, 15 triệu tiền bán dây chuyền kỷ vật của tôi, tất cả để nuôi cái gã trai bao kia đấy. Trong khi vợ anh ở nhà ăn đậu phụ, rau luộc, anh có thấy xứng đáng không?”

Thành gục xuống ghế, ôm đầu. Sự thật trần trụi và tàn nhẫn đập nát cái tôi vĩ đại của anh. Anh nhận ra mình không phải là người cha trách nhiệm, mà là một gã hề bị vợ cũ dắt mũi.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Chương 5: Cú “Check-mate” Cuối Cùng

Tôi rút từ trong túi xách ra tờ giấy cuối cùng.

“Và đây là món quà tôi dành cho anh, Thành ạ.”

Tôi đặt tờ giấy trước mặt Thành. Đó là Quyết định thu hồi nhà và Đơn ly hôn đơn phương.

“Căn nhà chúng ta đang ở, theo giấy tờ vay nợ cách đây 3 năm, anh đã thế chấp cho tôi để lấy tiền xây nhà. Hôm nay hết hạn, anh không có khả năng chi trả, nên căn nhà chính thức thuộc về tôi. Tôi đã làm thủ tục sang tên xong xuôi sáng nay rồi.”

Thành ngẩng phắt lên, hoảng loạn tột độ:

“Linh… em nói cái gì? Nhà của bố mẹ cho anh mà?”
“Đất của bố mẹ, nhưng nhà là tiền của tôi. Anh quên là anh đã ký giấy vay nợ để lấy sĩ diện với thiên hạ là tự xây nhà à? Anh không trả được nợ, thì tôi lấy nhà trừ nợ. Luật pháp rõ ràng.”

Tôi nhìn Quyên, lúc này đang co rúm lại vì sợ hãi.

“Còn chị, chị Quyên. Tôi đã gửi bằng chứng chị lừa đảo chiếm đoạt tài sản (dùng lý do con ốm giả để xin tiền) cho luật sư. Anh Thành có thể nhu nhược không kiện chị, nhưng số tiền 15 triệu tôi đưa hôm nọ là tiền tôi, chị lừa tôi thì tôi sẽ kiện chị ra tòa. Chuẩn bị tinh thần mà giải trình đi.”

Cả hội trường chết lặng. Không ai dám thở mạnh. Tôi – người vợ cam chịu, nhẫn nhịn, ăn mặc quê mùa hàng ngày – giờ đây đứng đó như một nữ hoàng phán xét, lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Linh ơi… anh sai rồi… anh xin lỗi em…” – Thành lao tới nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa. – “Anh bị lừa… Anh ngu muội… Em đừng bỏ anh… Đừng lấy nhà…”

Tôi gạt tay Thành ra.

“Muộn rồi anh ạ. Khi anh bắt tôi ăn cơm rau để anh nuôi vợ cũ, anh đã giết chết tình yêu của tôi rồi. Khi anh bắt tôi bán dây chuyền kỷ vật để anh lấy le với thiên hạ, anh đã tự tay cắt đứt duyên nợ vợ chồng.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Thành lần cuối:

“5 triệu anh đưa tôi mỗi tháng, tôi không tiêu một xu. Tôi để trong ngăn kéo bàn trang điểm ấy. Anh về mà lấy để thuê nhà trọ. Còn căn nhà kia, tôi sẽ bán đi. Tôi không muốn sống trong cái nơi chứa chấp sự ngu ngốc và phản bội nữa.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi. Tiếng gào khóc của Quyên, tiếng van xin thảm thiết của Thành vang lên sau lưng, nhưng tôi không ngoảnh lại.

Tôi bước ra khỏi nhà hàng, hít một hơi thật sâu không khí lạnh của hồ Tây. Gió đêm lồng lộng thổi bay mái tóc tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được tảng đá ngàn cân.

Tôi đã im lặng quá lâu. Nhưng sự im lặng của tôi không phải là cam chịu, mà là sự chuẩn bị cho một ván cờ tất thắng. Họ đã dùng lòng tốt của tôi như một quân tốt thí. Và giờ, quân tốt ấy đã sang sông, trở thành quân Hậu quyền lực nhất, chiếu hết cả bàn cờ đầy rẫy sự dối trá này.

Xe taxi đỗ xịch trước mặt. Tôi bước lên xe, mỉm cười với bác tài:

“Cho cháu đến sân bay. Cháu muốn đi du lịch một chuyến thật xa.”

Cuộc đời tôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News