×
×

Chuyển nhầm 1 tỷ sang tài khoản của chị chồng, tôi tới tận nhà xin nhờ chị chuyển lại nhưng chị chồng chối b-ay chối b-iến là không thấy nhận được đồng nào

Không ai nghĩ rằng mối quan hệ chị dâu – em chồng lại có thể rơi vào hoàn cảnh cay nghiệt đến thế, kể cả tôi.

Tôi đã tin vào máu mủ, đã tin vào thứ gọi là “người nhà”. Và tôi đã trả giá đắt – bằng lòng tin, nước mắt và cả một tỷ đồng.


Tôi không nói với chồng. Tôi không dám.

Khi phát hiện số tiền một tỷ đồng tiết kiệm cả năm trời của hai vợ chồng bỗng dưng “bốc hơi”, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi mở lại tin nhắn chuyển khoản. Tài khoản đuôi 8861 – trùng khớp với tài khoản của chị chồng, chị Thảo. Lỗi ở tôi. Trong lúc vội vàng nhập số tài khoản để chuyển sang tài khoản đầu tư, tôi đã chọn nhầm số trong danh bạ đã lưu sẵn – “Chị Thảo – chuyển tiền sinh nhật”.

Tôi nhấn gửi. Một tỷ đồng trôi khỏi tay tôi nhẹ như một cái chạm.


Tôi nghĩ, chỉ cần nói chuyện, chị ấy sẽ chuyển lại thôi. Dù gì cũng là chị em trong nhà, có gì mà không nói được?

Tôi mặc áo khoác, đội mưa chạy sang nhà chị chồng. Trên đường đi, tôi còn tự nhủ: “Chắc chị ấy sẽ giật mình lắm, rồi cười xòa: ‘Ôi em chuyển nhầm à? May mà em phát hiện sớm.’”

Nhưng không.

Khi tôi đưa điện thoại ra, mở lịch sử chuyển khoản và nói lời xin lỗi vì sự nhầm lẫn, chị chỉ liếc một cái rồi… gấp gọn nụ cười.

– Chị không nhận được đồng nào hết.

Tôi tưởng mình nghe lầm.

– Em chuyển nhầm một tỷ vào tài khoản chị – đuôi 8861. Đây này, có sao kê đây. Tên chủ tài khoản là Trần Thị Thảo, đúng họ tên chị. Em lỡ tay chọn nhầm tên chị trong danh bạ đã lưu. Em xin lỗi, phiền chị kiểm tra giúp em.

Chị khoanh tay, mặt lạnh tanh:

– Chị không có nhận. Tài khoản đuôi 8861 đâu phải của chị. Có hàng trăm người tên Thảo. Em đừng tự ý quy chụp.

Tôi cứng họng.

Tôi nhấn vào tên “Chị Thảo – chuyển tiền sinh nhật” trong danh bạ. Màn hình hiện lên thông tin đã lưu: số tài khoản Vietcombank, tên Trần Thị Thảo, đuôi 8861.

– Chính chị đã nhắn số này cho em năm ngoái để em chuyển tiền sinh nhật cháu Phúc. Em lưu luôn vào danh bạ. Sao giờ chị lại nói không phải?

Chị nhìn tôi, ánh mắt thoáng dao động, rồi quay đi:

– Em có bằng chứng không? In ra đây chị xem.

Tôi run tay mở lại lịch sử tin nhắn, nhưng tin nhắn cũ đã bị xóa trong lần tôi đổi điện thoại. Tôi ú ớ, miệng khô khốc.

Chị bước vào trong, đóng sập cửa lại. Tôi đứng như hóa đá trước cánh cửa gỗ lạnh lùng.


Ba ngày sau, tôi thử nói chuyện lại lần nữa. Lần này có chồng tôi đi cùng.

Chị Thảo bình thản đến lạ, vẫn chối bay chối biến:

– Chị không nhận. Ai nhận thì người đó trả. Đừng có vin vào cùng tên, cùng tài khoản rồi đổ cho chị. Trên đời thiếu gì người trùng tên?

Tôi tức đến muốn phát điên, nhưng chồng tôi chỉ lặng thinh.

Khi ra khỏi nhà chị, tôi quay sang gắt:

– Anh không tin em?

Anh nhìn tôi, ánh mắt rối bời:

– Anh không biết tin ai khi một bên là vợ, một bên là chị ruột.

Tôi cười nhạt. Một tỷ đổi lấy một câu nói lưỡng lự của chồng. Đáng không?


Tôi đến ngân hàng. Họ xác nhận tài khoản đuôi 8861 đúng là của Trần Thị Thảo, CMND trùng khớp với số chị chồng tôi. Nhưng họ nói thêm: “Muốn ngân hàng cung cấp dữ liệu tài khoản người nhận, chị cần có yêu cầu từ cơ quan điều tra.”

Tôi bước ra khỏi ngân hàng, không quay đầu lại.

Chiều hôm đó, tôi nộp đơn tố giác tại cơ quan công an.

Tôi kể rõ sự việc, cung cấp sao kê, ảnh chụp màn hình chuyển khoản, cả thông tin chị Thảo từng nhận tiền từ tôi vào đúng tài khoản ấy trước đó. Công an hẹn tôi ba ngày sau lên lấy biên bản làm việc chính thức.


Ngày thứ ba, lúc tôi đang rửa bát, có tiếng đập cửa dồn dập. Mở cửa ra, tôi chết lặng khi thấy chị Thảo – người phụ nữ quyền uy, sắc sảo, luôn nói năng như dao găm ấy – đang khóc. Mặt chị nhòe nước, hai tay run rẩy:

– Em… tha cho chị được không?

Tôi lùi lại, cảnh giác:

– Chị nói gì vậy?

– Chị nhận rồi. Một tỷ đó… chị nhận được. Nhưng lúc đầu chị sợ. Sợ em làm lớn chuyện, rồi… sợ chồng chị biết chị tiêu xài phung phí… Chị lỡ dùng một phần tiền đó để xoay nợ. Giờ chị bán mảnh đất đang giữ hộ bố mẹ chồng, trả em một nửa trước. Phần còn lại chị xin khất một tháng. Em đừng kiện chị nữa…

Tôi lặng người. Hóa ra không phải chị không biết. Mà là… cố tình.

Một lúc sau, tôi mới lạnh lùng hỏi:

– Nếu em không báo công an, chắc chị không trả lại đâu nhỉ?

Chị im lặng. Rồi bất ngờ… quỳ xuống. Chị Thảo – người từng mắng tôi chỉ vì quên mua bánh trung thu đúng hiệu chị thích – đang quỳ, cúi đầu, nức nở như một đứa trẻ phạm lỗi.


Một tháng sau, tôi nhận đủ số tiền. Không phải từ chị Thảo mà từ chồng chị. Anh rể tôi tìm đến tận nhà, lặng lẽ đặt một chiếc phong bì lên bàn:

– Anh xin lỗi thay Thảo. Mong em đừng để bố mẹ biết chuyện.

Tôi gật đầu. Trong sâu thẳm, tôi cũng chẳng muốn chuyện này thành vết nhơ trong gia đình.

Nhưng kể từ ngày đó, tôi không bao giờ xem chị ấy là “người nhà” nữa.


Chồng tôi chưa từng nhắc lại chuyện này, nhưng từ ánh mắt anh, tôi biết anh mang mặc cảm. Không phải vì chị mình tham lam, mà vì anh đã từng không tin tôi.

Chúng tôi ít nói hơn. Những bữa cơm vợ chồng chỉ còn lại tiếng chén đũa khẽ khàng. Một niềm tin, khi nứt vỡ, dù có hàn gắn lại… vẫn để lại vết rạn.


Một buổi chiều cuối năm, tôi tình cờ gặp chị Thảo ở cổng trường con. Chị đứng đợi cháu Phúc, nhìn thấy tôi thì vội quay đi.

Tôi tiến lại gần, không cười, không chào.

Chị mím môi:

– Cảm ơn em… vì đã không đưa chuyện này ra tòa.

Tôi nhìn chị, giọng nhẹ nhàng:

– Em không làm vì chị. Em làm vì con em. Đứa trẻ lớn lên sẽ hỏi mẹ nó: “Tại sao người lớn lại dạy con phải trung thực nhưng lại tham lam?” Em không muốn phải cúi mặt trả lời.

Chị cúi đầu. Lần đầu tiên, tôi thấy chị không còn là người đàn bà sắc sảo, lạnh lùng nữa, mà chỉ là một người phụ nữ vừa thua cuộc trước chính lòng tham của mình.


Câu chuyện tưởng đã khép lại, cho đến một đêm, chồng tôi bất ngờ hỏi:

– Nếu ngày đó… chị Thảo không trả lại, em có kiện thật không?

Tôi nhìn anh rất lâu. Rồi gật đầu.

– Có. Và nếu phải ly hôn vì chuyện đó, em vẫn kiện. Vì ai làm sai, người đó phải trả giá. Không có chuyện “người nhà” thì được quyền lấp liếm.

Anh nắm tay tôi, siết chặt.

Tôi không cần thêm lời nào. Vì cuối cùng, tôi đã đòi lại được một thứ quan trọng hơn cả một tỷ đồng.

Đó là… chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News