Có những ngày trong đời công ty, cả văn phòng như bùng ra trên một đám than—rực rỡ, nóng, và dễ bùng thành ngọn. Ngày hai cô thư ký thân cận của giám đốc Huy báo tin có thai, văn phòng chúng tôi bùng lên như thế.
Tôi là An, phó phòng truyền thông, người quen nghe mọi thứ qua cánh cửa phòng họp, qua tin nhắn rải rác, qua ánh mắt vụng về của đồng nghiệp. Huy—giám đốc trẻ—là người như một tờ lịch cứng: đúng giờ, đúng công thức, và luôn khiến người khác giật mình vì những cử chỉ không báo trước. Công ty chúng tôi, một start-up công nghệ đang lớn, vốn hay bị gọi bằng cái tên thân mật: nhà H. Tôi đã theo Huy từ lúc công ty chỉ là hai cái bàn và một tủ cà phê.
Chuyến công tác hai tuần trước, Huy cùng phòng ban sale và hai thư ký cận kề—Linh và Hạ—lên máy bay đi Singapore để chốt một hợp đồng lớn. Tôi không đi; tôi ở lại bó giây tin, loay hoay với báo cáo, uống cà phê nguội. Lúc họ trở về, văn phòng chào đón bằng những câu hỏi về thời tiết, bánh ngọt và một nụ cười kiểu: “Thế nào, thắng lớn chứ?”
Hôm thứ Ba, Linh—đầu tóc luôn vuốt phẳng—đi ra giữa phòng họp, tay cầm một tờ giấy màu hồng. Mọi người im. Linh nói nhẹ: “Em… có một tin muốn chia sẻ. Em có thai.” Tiếng vỗ tay bay lên như pháo tay vỡ. Hạ đứng kế bên, mắt rưng rưng, nắm lấy tay Linh: “Em nữa.” Hai tiếng “em nữa” như tiếng mưa bổ đôi trong một buổi hội nghị khô cằn. Người ta cười, rót rượu, gửi tin chúc mừng trên Slack. Ban Giám đốc dẫn họ ra chụp ảnh, đội một chiếc nơ lên đầu hai cô, ghi vào bản tin nội bộ: “Chúc mừng gia đình nhà H.”
Ai cũng vui, trừ tôi. Tôi không biết vì sao trong lòng có một cục nặng—một thứ không phải chân thành mà cũng không phải ghét. Một số đồng nghiệp thì thầm: “Hai cô ấy đều rất gần giám đốc.” Tin lan ra ngoài—không nhanh như gió nhưng đủ để chạm đến mặt báo. Một tờ báo online chuyên săn scandal giật một dòng tít: “Tổng giám đốc trẻ: hai thư ký cùng mang thai?”
Ngày sau, cổ phiếu công ty rung nhẹ. Khách hàng gọi hỏi. Hội đồng quản trị họp khẩn. Huy điềm tĩnh, mắt như có thương thương khi trả lời phỏng vấn nội bộ: “Đây là chuyện cá nhân của nhân viên. Công ty tôn trọng, hỗ trợ.” Nhưng ban đầu, ông chủ tịch công ty—một người đàn ông tóc bạc—khẽ dụi trán: “Cẩn thận dư luận, An ạ. Đừng để người ta hiểu nhầm.”
Mấy ngày trôi qua, chuyện càng lớn. Cộng đồng mạng bới móc, những bình luận xanh đỏ đến mức một số khách hàng im lặng. Đối thủ truyền thông — đối thủ chính, An Phát — bắt đầu xuất hiện ở góc công chúng nhiều hơn; họ có những bài viết tinh tế, nửa công khai nửa mỉa mai về “văn hóa công ty trẻ”. Tôi gọi Mai, trưởng phòng nhân sự, để hỏi có chuyện gì không rõ: “Mai, hai cô ấy thật sự…?”
Mai trả lời bằng con số và tiếng thở dài: “Xét nghiệm máu, sổ khám, giấy xác nhận y tế—đầy đủ cả. Họ đến khám rồi, các chị em ghi tên trực tiếp. Nhưng Mai cũng có cảm giác—cái này không đơn giản.” Giọng cô như kéo một tấm rèm mỏng.
Rồi đến tuần thứ hai: đột nhiên, một clip ngắn quay cảnh Huy và một cô gái đi vào một khách sạn trong chuyến công tác được tung lên, kèm chú thích mỉa mai. Công ty An Phát đưa một phóng viên soi vào, chất vấn: “Giám đốc của các bạn làm sao có thể điều hành công ty khi bị cho là dính líu tình cảm như vậy?” Đại diện truyền thông của chúng tôi phải đối phó; khách hàng đòi giải thích.
Ban giám đốc họp khẩn. Có người nói nên xin lỗi, có người đề nghị tạm thời cho Huy “nghỉ phép” để tránh thêm tổn thất. Tôi đứng im, mắt nhìn qua cửa kính phòng họp, thấy Huy ngồi thẳng như cây tre, tay bám mép bàn. Anh nói một câu: “Để tôi xử lý.” Không ai biết anh xử lý kiểu gì.
Ở gara dưới tầng hầm, tôi gặp Linh. Em cúi đầu, nhưng ánh mắt em khác trước—vừa e ngại vừa kiên quyết. “An,” em nói, “em có chuyện cần tâm sự.” Chúng tôi ra một góc ít người qua lại. Linh kể, giọng em nhỏ: “Huy nói với em: ‘Im lặng là quyền của các em trong lúc này. Đừng trả lời phỏng vấn. Để anh lo.’ Em và Hạ đã bàn—chúng em thật sự vui, nhưng… rõ ràng có ai đó đã dàn cảnh. Bài báo kèm clip kia—không phải của bọn em.” Em nghẹn, rồi thở dài. “An, em tin Huy. Nhưng em sợ cho tương lai của mình.”
Sợ. Từ đó, sợ theo tôi như một con chó lông rậm. Tôi bắt đầu ghi lại mọi cuộc gọi đáng ngờ, kiểm tra lịch trình, hỏi bạn bè bên mảng IT điều tra nguồn clip khách sạn.
Kịch bản tiếp theo hiện lên rất nhanh: An Phát, đối thủ truyền thông, mở chiến dịch. Họ thả ra một chuỗi bài, đôi khi là ẩn ý, đôi khi là mỉa mai công khai, nhằm làm mất uy tín tổ chức chúng tôi. Lợi ích của họ rõ ràng: một hợp đồng lớn mà chúng tôi đang đàm phán bị lung lay. Nếu giám đốc mất mặt, thế trận cuộc đấu thầu có thể đổi.
Nhưng làm sao họ biết hai cô thư ký sẽ công khai có thai? Làm sao họ có clip khách sạn? Tiếng vọng ở bàn trà nhân viên lan ra: “Họ có người trong nội bộ đấy.” Tôi nhìn vào mắt Mai: “Có khả năng rò rỉ.” Mai nhăn mày: “An Phát có tiền, có mối với báo. Nhưng để dàn một cuộc khủng hoảng nội bộ như vậy cần người ở bên trong.”
Có một chiều sâu khác: Huy không chỉ là giám đốc. Anh từng làm cho một quỹ đầu tư, biết rất nhiều trò chính trị doanh nghiệp. Tôi nhớ một lần anh nói về “kẻ thù biết bạn nhiều hơn bạn biết chính mình.” Có lần tôi hỏi: “Anh sợ không?” Anh trả lời: “Sợ là chuyện cá nhân. Công ty mới lớn—nó sẽ ôm ghì cả đời mình nếu mình không cảnh giác.” Anh nhìn tôi, và tôi hiểu anh đã biết hoặc ít nhất cảm nhận được mối nguy.
Sự thật lộ ra trong một chiều mưa rét. Một email rơi vào hộp thư của phòng pháp chế—địa chỉ ẩn, một bản hợp đồng ký tay giữa một công ty PR nhỏ và một kênh tin tức, cam kết “tạo nội dung làm giảm uy tín nhà H, giai đoạn 1”. Họ trả phí hậu hĩnh; họ hứa clip “khả nghi” sẽ được xử lý. Người ký tên là một công ty ma, nhưng chữ ký lòe loẹt và số tài khoản có kết nối với An Phát theo tài liệu ngân hàng tôi xin xem.
Khi công ty nhận được bằng chứng này, ban giám đốc dường như động kinh: “Chúng ta phải kiện, phải nắm thóp.” Nhưng Minh—ông chủ tịch già—cáu: “Đánh nhau bằng luật? Đối thủ họ có quyền lực. Nguy cơ nhân sự phù phiếm lộ diện, chúng ta sụt giá.” Họ muốn đối phó khôn khéo.
Rồi đêm thứ Năm, một cú điện thoại tới số riêng của tôi. Số không lưu; giọng dìu dặt: “An à. Tôi biết em làm báo chí nội bộ. Tôi có tài liệu. Hẹn gặp ở quán cà phê phía sau nhà hát, 9 giờ.” Tôi vội vàng tới. Người đến gặp tôi là một thanh niên mảnh, mắt có vẻ mệt mỏi—anh là nhân viên kỹ thuật một công ty chuyển dữ liệu, tên Tùng. “Tôi làm việc cho bên cung cấp clip,” anh nói, giọng run. “Tôi phải làm việc này. Họ thuê tôi chỉnh sửa clip cho đẹp, cho… gợi ý. Nhưng còn nhiều thứ nữa. Họ bảo rằng hai cô thư ký sẽ công khai có bầu để tạo scandal. Tôi thấy vậy không ổn.”
Tùng đưa cho tôi một USB, run rẩy. “Trong này có lịch chuyển tiền, email. Họ trả trước, nhưng có một phụ lục—sau khi dàn dựng thành công, sẽ chuyển tiền sang tài khoản cá nhân ẩn. Người nhận cuối cùng: một công ty con của An Phát.” Tôi mang USB đó tới phòng pháp chế. Họ im, mặt thâm lại.
Và rồi có thêm một phát hiện khác khiến mọi người nghẹt thở: trong danh sách những người nhận tiền kia, xuất hiện một tên lạ—một cá nhân tên Nguyễn Đức—một cái tên từng là cố vấn chiến lược cho phòng CEO chúng tôi vài năm trước. Đức đã nghỉ, nhưng anh còn kết nối với ban điều hành cũ. Tên anh xuất hiện trong các email hẹn hò với một đơn vị bên An Phát.
Sự việc càng sâu, càng rối. Mọi người bắt đầu sợ—không chỉ vì hình ảnh công ty mà vì điều khác: lòng tin bị tổn thương. Linh và Hạ, hai cô gái đang có thai, không phải là mồi; họ là con người, sợ, và bị đem ra làm đạo cụ. Tôi thấy cái nhói trong lồng ngực họ mỗi khi đi ngang qua phòng tôi—một thứ vừa thẹn vừa nghi ngại. Tôi tự trách bản thân vì đã không bảo họ, vì đã để họ đứng giữa thành phố.
Huy nói lần nữa: “An, để tôi làm. Đừng bộc phát.” Tôi nhìn anh, thấy anh khác lạ. Có một kế hoạch im lặng trong mắt anh, như một văn bản được soạn trên tiếng thở. Trong một buổi tối kín, anh gọi riêng tôi, đưa một phong bì. “Trong này là một danh sách,” anh nói. “Những người có thể bị mua chuộc. Những người có liên hệ. Em hãy chuẩn bị.” Tôi mở phong bì—đó là hàng tên, số điện thoại, thời gian. Có cả tên của Đức.
Rồi mọi thứ diễn ra như chess. Huy bắt đầu chơi một cách chậm rãi nhưng dứt khoát. Anh không phủ nhận, không kêu ca. Anh công khai trao trách nhiệm cho phòng pháp chế và truyền thông: “Chúng ta sẽ đi kiện nếu họ phạm luật. Nhưng trước hết, yểm trợ nhân viên.” Anh nói với Linh và Hạ: “Em đừng rời đi. Đừng im lặng. Công ty che chở.” Và anh rút điện thoại, gọi một người: “Anh Phong, bên an ninh, vào cuộc.” Tôi biết Phong—một người cũ, làm bảo mật cho quỹ; anh này lạ lùng nhưng có hiệu quả.
Phong bắt đầu chạy. Anh đặt bẫy: một tài khoản email giả, một đường dây hẹn hò giả, và lời mời “trao đổi kín đáo” cho những ai đã nhận tiền để tham gia chiến dịch bẩn. Lần lượt, những người thao túng lộ ra—những email trả lời, những lời mời chớp nhoáng, và cuối cùng là một cuộc gặp ở một quán rượu sang trọng. Phong bật ghi âm. Họ nhận tiền, họ nhận lời. Một số tên trong danh sách là nhân viên dịch vụ, một số là PR tự do; vài cái tên gần như hiện diện ở bên An Phát.
Đến khi bằng chứng đủ, chúng tôi đưa ra một đòn pháp lý: kiện công khai, công bố tài liệu. Khi phóng viên của An Phát tới, Huy thẳng thắn: “Chúng tôi có bằng chứng họ âm mưu dùng thông tin sai lệch và dàn dựng scandal. Công ty chúng tôi sẽ kiện.” Đài truyền hình bỗng im. Tin tức chuyển hướng.
An Phát chao đảo—họ phủ nhận, buộc tội ngược chúng tôi làm việc bẩn. Nhưng khi pháp chế công bố những email, danh sách chuyển tiền, ghi âm—công chúng thay đổi thái độ. Hội đồng quản trị An Phát hoảng loạn. Trong vòng một tuần, một số lãnh đạo của họ phải ra giải trình trước cổ đông. Đức, tên cố vấn kia, trở thành điểm nóng: anh ta bị phát hiện chuyển tiền, xuất hiện trong những cuộc nhậu với những người nhận tiền. Sự việc lộ, và một làn sóng mới ập tới: người ta giật mình nghĩ về đạo đức trong kinh doanh.
Cứ tưởng vậy sẽ kết thúc. Nhưng đời luôn có cái vặn tay cuối cùng.
Một buổi chiều, khi mọi thứ dường như quay trở về trật tự, tôi tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Linh và Hạ. Họ rủ nhau đi xuống sân thượng, nơi cây trổ lá và gió thổi mát. Tôi tình cờ đứng gần, không có ý nghe, nhưng lại nghe được. Linh nói, giọng có vẻ trầm: “Em biết khi mọi người vui, có người lại buồn. Em thấy Hạ nhìn điện thoại suốt.” Hạ lắc đầu: “Em mệt. Em nghĩ mình không nên công khai. Nhưng Huy nói em đừng trốn. Em nghĩ anh ấy… anh ấy làm vậy vì đúng, hay vì riêng tư?”
Tôi khựng. Một câu hỏi nhỏ như cái kim. Tôi biết Huy lo lắng cho công ty, cho hai cô gái. Nhưng trong ánh mắt anh có gì khác—một thứ mềm. Tôi nghĩ đến những đêm trùm chăn, nghĩ đến tin nhắn “mình dừng ở đây” vụt tắt. Tôi nghĩ đến anh đã chọn ở lại, nói “để em an toàn” thay vì “anh xin lỗi”. Tôi chợt thấy sự việc trở nên cá nhân hơn tôi tưởng.
Và rồi sự bất ngờ lớn nhất ùa về như phun trào: Huy gọi họp toàn công ty. Tôi đi vào phòng họp thấy anh đứng giữa, thay vì vẻ điềm tĩnh thường thấy, anh toát ra một sự mệt mỏi pha lẫn quyết liệt. Máy quay được mời, báo chí có mặt. Anh nói: “Tôi xin nói một điều thẳng: có người đã lợi dụng thân phận nhân viên của chúng ta để làm việc xấu. Công ty đã điều tra, có bằng chứng. Chúng ta sẽ kiện và sẽ không dung thứ. Nhưng tôi còn muốn nói điều khác. Hai tuần qua là giai đoạn tôi học cách giữ im lặng. Tôi đã im lặng vì tôi tin rằng giữ yên là cách bảo vệ. Hôm nay tôi muốn nói: tôi đã chọn giữ cái im lặng ấy vì tình yêu.”
Căn phòng lặng. Anh đưa ra hai bức ảnh chụp vào một ngày ở Singapore—lúc đoàn đi công tác, anh cùng Linh và Hạ đứng cạnh nhau ở sân bay. Khi anh lên tiếng, cả phòng ngỡ ngàng: “Linh và Hạ… họ không phải chỉ là thư ký. Họ là nhân viên tôi tin nhất. Họ đã là một phần của kế hoạch mà chúng tôi dùng để… phòng thủ.” Lời anh tiếp tục, nhẹ như đá rơi: “Họ đã đồng ý hợp tác cùng tôi để bẫy đối thủ, nhưng không phải bằng cách gây nhiễu. Họ là tấm khiên. Và trong lúc chúng ta chiến đấu, có điều—tôi muốn cả công ty biết—tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì xảy ra tới họ. Công ty này không coi nhân viên là vật thí nghiệm.”
Tất cả mắt quay về Linh và Hạ. Họ đỏ mặt, lúng túng. Huy cúi đầu: “Tôi xin lỗi vì tôi đã im. Và tôi xin nói: tôi sẽ đứng ra bảo vệ họ. Không ai được phép làm tổn hại đến nhân viên của tôi.”
Báo chí đưa tin theo giọng khác: công ty bị tấn công, nhưng đã phản công. An Phát phải công bố lời xin lỗi sau khi bị điều tra. Cổ phiếu nhà H hồi phục. Thế trận có vẻ êm.
Tôi thở ra, mệt mỏi và nhẹ. Nhưng tối đó, trên bàn làm việc, tôi thấy một email nội bộ không theo cấu trúc: “An, cảm ơn em đã tin. Có chuyện anh cần em giữ kín—gặp anh trưa mai.” Tôi tới phòng Huy. Cửa mở. Huy ngồi, bàn tay chắp trên mặt giấy, mệt mà yên. Anh nhìn tôi: “Anh cần em giúp một việc nữa.” Tôi biết anh nói về cái gì.
Sự thật bộc lộ ở góc tối. Huy cho tôi xem một thư mục mật: những lần chuyển tiền, những cuộc gọi, những file đã bị gỡ bỏ. Trong đó, có một cái tên lạ: Mai—trưởng phòng nhân sự. Tôi sững. Mai—người đã ở cạnh chúng tôi như cầu neo văn hóa công ty. Huy nói: “Mai biết nhiều hơn chúng ta nghĩ. Cô ấy từng nghi ngờ có người trong công ty cấu kết. Cô ấy giúp chúng ta lấy hồ sơ. Nhưng Mai không chỉ có thế. Hôm quân sắp nổ, cô ấy đến gặp họ—An Phát—đưa tên những người có thể bị mua chuộc. Cô ấy gần như chủ mưu để bêu rếu công ty bây giờ.” Tôi nghẹn. “Cô ấy lo lắng cho cổ đông, cho đầu tư. Nhưng cô ấy chọn một cách—một cách mạo hiểm.”
Tôi nhớ Mai với những câu hỏi khôn ngoan, với nụ cười mệt mỏi sau ca làm việc. Tôi nhớ cô đã từng thú nhận nợ nần đầu tư. Cô đâu có lẽ đã dồn mình vào việc này. Huy kể tiếp: “Cô ấy bị ép. Đức có chi phối cô ấy. Cô ấy muốn công ty thay đổi, nhưng đã lựa chọn sai đường, để đối thủ lợi dụng.” Huy nhìn tôi, mắt mở rộng: “An, chúng ta phải làm gì?”
Tôi không trả lời. Trong đầu tôi mọi mảnh ghép xếp lại: sự kiện hai cô thư ký có thai, video khách sạn, những tài khoản chuyển tiền—tất cả trở nên một trò chơi ghê gớm của lợi ích và sợ hãi. Tôi nghĩ về Linh và Hạ, về Mai, về Huy—mọi người đều bị đặt trong bàn tay ai đó lớn hơn họ.
Bất ngờ cuối cùng đến vào buổi sáng hôm sau, khi công ty chính thức công bố tài liệu lên báo. Họ đăng toàn bộ email, tất cả file chứng cứ. Những người nhận tiền bị nêu tên. An Phát sụp. Đức bị đình chỉ điều tra nội bộ ở công ty cũ. Và trên danh sách những người dàn dựng, người ta nhìn thấy một cái tên mà không ai ngờ: Nguyễn Huy—chính là Huy—nhưng kèm theo đó là một dòng chú thích: đã làm giả chữ ký, đánh bóng hệ thống để thu thập chứng cứ. Báo chí rầm rộ: Giám đốc tự tạo scandal để vạch mặt đối thủ?
Huy xin họp báo. Anh khóc—không phải vì bị hiểu lầm, mà vì mệt mỏi. Anh nói: “Tôi đã biết một trận đấu sắp tới. Tôi chọn chiến đấu theo cách tôi nghĩ là hiệu quả, nhưng tôi đã sai khi để nhân viên đứng giữa mỏ neo. Tôi xin nhận lỗi.” Đó là cú twist: người ta tưởng Huy là nạn nhân, nhưng bây giờ họ hỏi: liệu anh có chủ động dàn dựng để “chơi” đối thủ không? Câu trả lời làm mọi người nghẹn: Huy nói, giọng anh mỏng như giấy: “Tôi đã sai lầm. Có lúc làm sai, vì muốn bảo vệ. Nhưng có điều chắc: chúng ta không để ai biến con người thành đạo cụ.”
Công chúng chia làm hai: bên khen anh dũng cảm vạch trần, bên chê anh lươn lẹo. Hội đồng quản trị mở phiên điều trần để xem xét hành vi của Huy. Linh và Hạ đứng cạnh anh trong phòng họp, ôm nhau. Mai bị đình chỉ chờ kết luận. Công ty lao động pháp lý.
Ngày phiên điều trần, điều bất ngờ cuối cùng bật ra—lại là một cú xoay khác. Một phóng viên độc lập, người mà Huy từng từng giúp khi mới khởi nghiệp, có một cuộc phỏng vấn độc quyền. Trong đó, hai cô thư ký—Linh và Hạ—nói thật: họ không giả bộ có thai để hại công ty đối thủ; họ đã thật sự có bầu, nhưng không phải do Huy hay do ai trong ban giám đốc. Họ nói: “Chúng tôi đã bị kéo vào vòng xoáy này. Chúng tôi đã được bảo vệ, nhưng chúng tôi cũng là nạn nhân. Quyền lợi của người mang thai phải được tôn trọng.”
Báo chí im. Ai cũng bất ngờ vì điều này xoay chiều cả trò chơi: người ta không thể dễ dàng gán ghép trách nhiệm cho người khác khi sự thật đời thường quá phức tạp. Hội đồng quản trị nhận thấy Huy có ý tốt nhưng cách làm sai. Huy bị phạt hành chính, chịu kiểm điểm, nhưng được giữ lại nhờ bằng chứng chống An Phát. An Phát—bị tổn thất uy tín—mất hợp đồng lớn.
Câu chuyện khép lại không phải bằng một tiếng vỗ tay ròn rã, mà bằng những tiếng thở dài, bằng sự vun vén chậm của những mối quan hệ. Linh sinh con sau đó, Hạ cũng thế. Họ được công ty hỗ trợ bảo hiểm, được nghỉ phép và được trả lương. Mai—người từng dính líu—rút lui khỏi vị trí quản lý, nhưng buổi tối cô vẫn tự đi học về, mang theo những cuốn sách về đạo đức doanh nghiệp. Huy tiếp tục làm việc, nhưng với một thứ cảnh giác mới: anh học cách không bảo vệ bằng cách che, mà bằng cách minh bạch.
Tôi, An, người viết lại câu chuyện này, vẫn nhớ hình ảnh buổi sáng mưa, khi Linh và Hạ đứng giữa phòng họp, khuôn mặt vừa sợ vừa tự hào. Tôi nhớ Huy đứng giữa bục—một người lãnh đạo có thể sai lầm nhưng dũng cảm đối diện. Và tôi nhớ một điều khác: trong những trận chiến bằng tiền và bằng danh tiếng, người ta hay quên một điều giản dị—con người không phải là quân cờ.
Khi tôi đóng sổ tay, tôi bỗng nghĩ đến hai chữ: kế hoạch. Người ngoài nhìn vào thấy cả một bức tranh được vẽ hoàn chỉnh, có mưu mẹo và phản đòn. Nhưng người trong cuộc hiểu rằng kế hoạch đẹp nhất không phải là cái làm công chúng hô vang, mà là cái giữ cho những con người thật sự được sống bình yên—kể cả khi sự yên bình ấy phải trả bằng tiếng khóc và gánh nặng pháp lý.
Và cú twist cuối cùng, mà tôi giữ như một viên đá quý, là một điều mỉa mai đời: chiến dịch của đối thủ được thiết kế để khống chế Huy. Huy đã đáp trả—không bằng bạo lực hay bằng mưu mẹo đen—mà bằng việc biến chính đòn tấn công trở thành bằng chứng tố cáo. Đối thủ bị sa lầy vào cái bẫy họ tự đào. Nhưng cái giá phải trả cho việc đó không phải là thắng hay thua; mà là những trái tim tổn thương, và cả lời hẹn trong phòng họp ngày kia: đừng ai biến nhân viên thành đạo cụ nữa.