Trời tháng Bảy đổ mưa như trút nước. Không phải kiểu mưa rào thoáng qua của mùa hạ, mà là một trận mưa dầm dề, xám xịt, kéo lê thê từ sáng sớm đến tận chiều muộn, khiến cả thành phố như bị nhúng vào một bể nước khổng lồ, sũng ướt và ngột ngạt.
Nam ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, tiếng gạt nước đều đều quét qua kính chắn gió tạo nên những âm thanh rẹt, rẹt vô hồn. Anh nới lỏng chiếc cà vạt lụa, tựa đầu vào ghế da, thở dài thườn thượt. Hôm nay là ngày họp phụ huynh cuối kỳ cho cậu con trai mười tuổi. Suốt mười năm qua, kể từ ngày vợ anh qua đời vì băng huyết ngay trên bàn mổ khi sinh bé Ken, Nam vừa làm cha vừa làm mẹ. Dù nhà có người giúp việc, có tài xế riêng, nhưng những dịp quan trọng thế này, anh vẫn cố gắng tự mình có mặt, dù công việc ở tập đoàn luôn chất cao như núi.
Trường của con trai Nam là một trường quốc tế nằm ở ngoại ô thành phố, nơi có những dãy nhà cổ kính được cải tạo lại, bao quanh bởi những hàng cây xà cừ cổ thụ. Không khí ở đây luôn toát lên vẻ thượng lưu, kín đáo và có phần lạnh lẽo. Nam bước xuống xe, người bảo vệ nhanh chóng che ô, đưa anh vào tận sảnh. Hành lang lát gạch bông bóng loáng phản chiếu những bóng người ăn vận sang trọng, mùi nước hoa đắt tiền quyện lẫn với hơi ẩm của mưa tạo nên một thứ mùi vị lạ lùng, vừa thơm tho lại vừa ngai ngái buồn.
Buổi họp phụ huynh diễn ra đúng như kịch bản mà Nam đã thuộc lòng: những con số thống kê, những lời khen ngợi xã giao, những kế hoạch du hè tốn kém. Con trai anh, bé Ken, vẫn giữ vững phong độ là một học sinh giỏi, ngoan ngoãn và trầm tính. Nam gật gù lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Anh thương con, nhưng nỗi đau mất vợ quá lớn khiến anh vô thức tạo ra một khoảng cách với thằng bé. Ken quá giống mẹ nó – từ đôi mắt buồn đến tính cách cam chịu. Mỗi lần nhìn con, Nam lại thấy day dứt về cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối năm xưa, về người vợ vắn số mà anh chưa kịp yêu thương trọn vẹn thì cô đã ra đi.
Đang lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, nơi những cành phượng vĩ đang oằn mình trong mưa, ánh mắt Nam chợt khựng lại.
Ở hàng ghế cuối cùng, nép mình vào góc tường, là một người phụ nữ. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, có phần hơi cũ kỹ so với những bộ cánh hàng hiệu xung quanh. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng bằng một cây trâm gỗ đơn sơ. Cô ấy ngồi im lìm như một pho tượng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tờ bảng điểm trên tay, đôi vai gầy guộc hơi run lên.
Tim Nam hẫng đi một nhịp. Cái dáng ngồi ấy, cái cách cô ấy vén lọn tóc mai ra sau tai, và đặc biệt là góc nghiêng của khuôn mặt khi ánh đèn vàng hắt vào…
Là Thư.
Ký ức mười lăm năm trước ùa về như một cơn lũ quét, phá vỡ con đê ngăn cách mà Nam đã dày công xây dựng bấy lâu nay. Thư – mối tình đầu, mối tình khắc cốt ghi tâm, và cũng là vết sẹo lớn nhất trong cuộc đời anh.
Ngày đó, họ chia tay không phải vì hết yêu, mà vì cái nghèo và sự hèn nhát của Nam. Anh là chàng sinh viên kiến trúc đầy tham vọng nhưng rỗng túi, còn Thư là cô sinh viên sư phạm hiền lành. Mẹ Nam phản đối kịch liệt, bà ép anh cưới con gái của một đối tác làm ăn để cứu vãn công ty gia đình đang trên đà phá sản. Trong một chiều mưa tầm tã y hệt hôm nay, Nam đã nói lời chia tay, để lại Thư đứng trơ trọi dưới mái hiên ký túc xá với đôi mắt ráo hoảnh không rơi một giọt lệ nào. Cô ấy biến mất ngay sau đó, cắt đứt mọi liên lạc. Nam nghe theo sự sắp đặt của mẹ, cưới vợ, sinh con, rồi vợ mất, để lại anh góa bụa trong khối tài sản khổng lồ nhưng cô độc.
Nam nuốt khan. Anh không ngờ sẽ gặp lại cô ở đây, trong hoàn cảnh trớ trêu này. Cô ấy cũng có con học ở trường quốc tế đắt đỏ này sao? Có lẽ cô ấy đã lấy một người chồng giàu có? Ý nghĩ đó khiến Nam vừa thấy mừng cho cô, lại vừa dấy lên một sự ghen tuông vô lý.
Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: – Bây giờ là giờ giải lao, mời các bậc phụ huynh dùng tiệc trà nhẹ ở sảnh ngoài. Chúng ta sẽ quay lại sau mười lăm phút để thảo luận về kế hoạch ngoại khóa.
Mọi người lục đục đứng dậy. Thư là người đứng lên sau cùng. Cô lặng lẽ gấp tờ bảng điểm, nhét vào túi xách vải rồi bước nhanh ra cửa, dường như muốn tránh mặt tất cả mọi người.
Nam không thể kiềm chế được nữa. Anh bật dậy, lách qua đám đông, bước chân vội vã đuổi theo bóng dáng nhỏ bé ấy.
– Thư!
Tiếng gọi của anh lọt thỏm giữa hành lang ồn ào, nhưng người phụ nữ ấy khựng lại. Bờ vai cô cứng đờ. Cô đứng yên vài giây, rồi từ từ quay lại.
Thời gian như ngừng trôi. Mười lăm năm đã để lại những vết hằn mờ nhạt nơi đuôi mắt, nhưng đôi mắt ấy vẫn trong veo và buồn thăm thẳm như ngày nào. Cô nhìn anh, không ngạc nhiên, không giận dữ, chỉ có một sự bình thản đến lạ lùng.
– Chào anh, Nam. – Giọng cô nhẹ bẫng, như tiếng gió lướt qua tàng cây.
Nam bước đến gần hơn, hơi thở dồn dập. Anh muốn nói rất nhiều điều, muốn hỏi “Em sống thế nào?”, “Tại sao em lại biến mất?”, “Em có hạnh phúc không?”, nhưng tất cả những gì thốt ra chỉ là một câu hỏi ngớ ngẩn: – Em… em cũng đi họp phụ huynh sao?
Thư gật đầu nhẹ, ánh mắt lảng tránh nhìn ra sân trường mưa trắng xóa: – Vâng.
– Con em học lớp này à? – Nam cố tìm một chủ đề để níu giữ cuộc hội thoại – Trùng hợp quá, con trai anh, bé Ken cũng học lớp này.
Thư mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa: – Tôi biết. Tôi có nhìn thấy tên cháu trên bảng danh dự.
Một khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Nam quan sát kỹ hơn người phụ nữ trước mặt. Dù cô cố tỏ ra bình thản, nhưng anh vẫn nhận thấy sự mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt ấy. Chiếc áo sơ mi sờn cổ, đôi giày đã cũ… Cô không giống một phu nhân giàu có. Vậy làm sao con cô có thể học ở ngôi trường có học phí lên đến hàng ngàn đô la này? Có lẽ là học bổng?
– Em… dạo này thế nào? – Nam hạ giọng, giọng nói nhuốm màu ân hận – Chồng em… anh ấy tốt với em chứ?
Thư ngước lên nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, Nam thấy trong mắt cô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, vừa như oán trách, vừa như thương hại. – Tôi sống ổn. Chỉ có mình tôi thôi.
– Em ly hôn rồi sao? – Nam buột miệng, rồi vội vàng sửa lại – Xin lỗi, ý anh là… anh nghe nói em sống một mình?
– Tôi chưa từng kết hôn. – Thư đáp gọn lỏn.
Nam sững sờ. Chưa từng kết hôn? Vậy đứa trẻ? Đứa trẻ đang học trong lớp kia là con ai? Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu Nam như tia sét. Mười lăm năm trước, khi họ chia tay… liệu có khi nào…?
– Thư… – Giọng Nam run rẩy, anh tiến sát lại gần cô hơn, bất chấp những ánh nhìn tò mò của vài phụ huynh đi ngang qua – Đứa bé… đứa bé đó bao nhiêu tuổi rồi?
Thư lùi lại một bước, tạo khoảng cách. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn sắc lẹm khiến Nam lạnh sống lưng. – Việc đó có quan trọng không, thưa anh Nam? Chúng ta bây giờ là hai người xa lạ. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi.
– Quan trọng chứ! – Nam cao giọng, anh mất bình tĩnh nắm lấy cổ tay cô – Nếu đó là… nếu đó là con anh, anh có quyền được biết! Em đã giấu anh suốt bao nhiêu năm qua phải không? Tại sao em lại làm thế? Vợ anh mất rồi Thư à, anh hoàn toàn có thể đón hai mẹ con về, anh có thể lo cho em và con cuộc sống tốt hơn gấp ngàn lần thế này!
Thư nhìn bàn tay Nam đang siết chặt tay mình, rồi nhẹ nhàng gỡ ra. Hành động của cô dứt khoát nhưng không thô bạo. Cô thở dài, tiếng thở dài mang theo cả một bầu trời tâm sự nén chặt.
– Anh vẫn như xưa, Nam ạ. Luôn nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi thứ. – Cô nói, giọng trầm buồn – Anh muốn biết sự thật đến thế sao?
– Phải. Anh cần biết. – Nam kiên quyết.
Thư im lặng một hồi lâu. Cô quay người, bước về phía cửa sổ cuối hành lang, nơi có thể nhìn thẳng vào lớp học 5A. Nam đi theo cô. Bên trong lớp học, những đứa trẻ đang nô đùa trong giờ giải lao.
– Anh nhìn đi. – Thư chỉ tay vào trong lớp – Anh thấy cậu bé ngồi ở bàn thứ hai, dãy trong cùng không?
Nam nheo mắt nhìn theo hướng tay cô chỉ. Đó là một cậu bé gầy gò, da hơi xanh xao nhưng có đôi mắt sáng và vầng trán cao thông minh. Cậu bé đang ngồi đọc sách một mình, tách biệt với đám bạn ồn ào xung quanh. Cậu bé ấy… có nét gì đó rất quen thuộc. Cái cách cậu chống cằm, cái sống mũi thẳng tắp… Giống hệt Nam hồi nhỏ.
Trái tim Nam như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Máu nóng dồn lên mặt. Đúng rồi. Không thể sai được. Đó là máu mủ của anh. Linh cảm của một người cha chưa bao giờ sai.
Anh quay sang Thư, giọng nghẹn ngào, mắt hoe đỏ: – Là nó… đúng không? Tại sao… tại sao em lại chịu đựng một mình nuôi con bao nhiêu năm qua? Em có biết anh ân hận thế nào không? Anh… anh sẽ nhận nó. Vợ anh không còn nữa, chẳng còn rào cản nào cả. Anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con. Anh sẽ làm tất cả…
Nam tuôn ra một tràng những lời hứa hẹn, những toan tính điên rồ mà anh vừa nghĩ ra trong tích tắc. Anh muốn chuộc lỗi, muốn quay lại quá khứ, muốn lấp đầy khoảng trống vô nghĩa trong căn biệt thự lạnh lẽo của mình bằng sự tồn tại của đứa trẻ này và người phụ nữ anh từng yêu say đắm.
Thư đứng im lặng nghe anh nói, khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt là ngày càng đỏ lên. Khi Nam ngừng lại để lấy hơi, cô mới chậm rãi lên tiếng:
– Anh nói xong chưa?
– Thư, tin anh đi. Anh nghiêm túc. – Nam khẩn khoản.
Thư cười. Một nụ cười chua chát đến xé lòng. Cô rút trong túi xách ra một tấm ảnh nhỏ, đưa cho Nam.
Đó là một tấm ảnh cũ, chụp một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong lồng kính, người đầy dây nhợ.
– Đây là con trai tôi. – Thư nói, giọng cô bắt đầu run rẩy – Cháu tên là Minh. Cháu sinh ra thiếu tháng, sức khỏe rất yếu.
Nam cầm tấm ảnh, tay run bần bật: – Nó… nó bị bệnh sao? Bây giờ nó thế nào rồi? Cậu bé trong lớp kia…
Thư lắc đầu. Cô nhìn thẳng vào mắt Nam, ánh nhìn xoáy sâu vào tâm can anh, bóc trần mọi sự ích kỷ và ngộ nhận của anh.
– Anh Nam. Cậu bé đang ngồi trong lớp kia, cậu bé tên là Duy, người mà anh vừa nhìn thấy…
– Sao? – Nam sốt ruột – Nó là con chúng ta, đúng không?
Thư hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm cho những từ ngữ sắp thốt ra. Cô nhìn Nam, ánh mắt không còn sự trách móc, chỉ còn lại nỗi đau thương vô hạn và một sự thật tàn khốc. Cô mấp máy môi, nói ra 8 từ, từng từ một rơi xuống như những tảng đá đè nát lồng ngực Nam:
“Đó là người đang mang trái tim con mình.”
Nam chết lặng.
Không gian xung quanh như vỡ vụn. Tiếng ồn ào của trường học, tiếng mưa rơi, tiếng nhạc du dương… tất cả đều tắt lịm. Chỉ còn lại 8 từ ấy vang vọng, dội vào vách não anh, ong ong nhức buốt.
Đang mang trái tim con mình.
– Em… em nói cái gì? – Nam lắp bắp, cảm giác như mình đang rơi xuống một vực thẳm không đáy.
Nước mắt Thư lúc này mới trào ra, lăn dài trên gò má gầy guộc.
– Con trai chúng ta… thằng bé mất cách đây hai năm vì suy tim bẩm sinh. – Giọng cô vỡ òa – Lúc đó, anh đang ở đâu? Anh đang bận khánh thành một tòa nhà chọc trời nào đó, hay đang đi nghỉ dưỡng ở trời Âu? Tôi đã cố liên lạc với anh, tôi đã đến tận công ty anh, nhưng bảo vệ đuổi tôi về. Họ nói anh không tiếp người lạ.
Nam lùi lại, lưng đập vào bức tường lạnh ngắt. Anh nhớ lại… hai năm trước. Đúng là có một khoảng thời gian thư ký báo có người phụ nữ lạ tìm gặp, nhưng anh nghĩ là những kẻ xin tài trợ hoặc tình nhân cũ quấy rầy nên đã phớt lờ.
– Thằng bé không đợi được bố nó. – Thư lau nước mắt, giọng trở lại vẻ bình tĩnh đáng sợ – Trước khi mất, tôi đã ký giấy hiến tạng. Trái tim của con… đã được ghép cho cậu bé kia. Cậu bé tên Duy. Gia đình cậu ấy rất giàu có, họ đã tài trợ cho ca phẫu thuật.
Thư quay lại nhìn vào lớp học, ánh mắt trở nên dịu dàng vô hạn khi nhìn cậu bé tên Duy đang lật từng trang sách.
– Hôm nay là ngày họp phụ huynh. Tôi biết mình không phải là mẹ của Duy. Tôi không có quyền gì ở đây cả. Nhưng tôi xin phép nhà trường, xin phép bố mẹ Duy… cho tôi được đứng ở đây, được nhìn thấy nó đi học, thấy nó cười, thấy nó sống. Chỉ cần nhìn thấy lồng ngực nó phập phồng thở, là tôi biết con tôi vẫn còn đó… một phần nào đó.
Cô quay sang Nam, đôi mắt ráo hoảnh: – Anh hỏi tôi làm gì ở đây? Tôi đến để nghe nhịp đập của con mình. Còn anh? Anh có bao giờ thực sự lắng nghe con trai anh, hay chỉ coi nó là một món trang sức cho cuộc đời hoàn hảo của anh?
Nam không nói được lời nào. Cổ họng anh nghẹn ắng. Anh nhìn vào lớp học, nhìn cậu bé tên Duy. Không, cậu bé không giống anh. Cậu bé không có nét gì của anh cả. Nhưng bên trong lồng ngực nhỏ bé ấy, là trái tim của đứa con mà anh chưa từng biết mặt, đứa con mà anh đã chối bỏ ngay từ khi nó chưa hình thành, đứa con đã chết trong sự cô độc vì sự vô tâm của anh.
Cảm giác đau đớn không đến từ sự mất mát, mà đến từ sự hối tiếc muộn màng. Nó như một lưỡi dao cùn cứa chậm rãi vào tâm can.
Thư chỉnh lại chiếc áo khoác, mỉm cười nhạt: – Tôi đi đây. Đừng làm phiền cuộc sống của cậu bé. Và cũng đừng tìm tôi nữa. Hãy về làm một người cha tốt với đứa con hiện tại của anh đi. Đừng để đến lúc chỉ còn nghe được nhịp tim con qua lồng ngực người khác mới biết hối hận.
Thư quay lưng bước đi, bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu rồi khuất dần sau màn mưa trắng xóa ngoài hành lang.
Nam đứng chôn chân tại chỗ. Anh nhìn xuống đôi bàn tay mình – đôi bàn tay đã vẽ nên bao công trình vĩ đại, nhưng lại không giữ nổi một giọt máu của chính mình.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi xối xả. Những hạt mưa đập vào cửa kính vỡ tan tành, giống như trái tim anh lúc này, vỡ ra thành từng mảnh vụn, sắc lẹm và rỉ máu.
Trong lớp học, cậu bé tên Duy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đưa tay đặt nhẹ lên ngực trái của mình, như thể vừa cảm nhận được một cơn nhói buốt vô hình nào đó đi ngang qua.
Cơn mưa màu hổ phách của buổi chiều hôm ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tạnh trong lòng Nam.