Ánh đèn chùm lấp lánh hắt lên những dải lụa trắng treo trên trần nhà tiệc cưới, như muốn tô điểm cho ngày vui của tôi và Nam. Tiếng nhạc du dương hòa lẫn với tiếng cười nói rôm rả của khách mời, nhưng trong lòng tôi, một linh cảm kỳ lạ cứ lấn át niềm hạnh phúc. Tôi nắm tay Nam, cảm nhận hơi ấm từ anh, cố xua đi cảm giác bất an. Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, ngày mà tôi đã mơ ước từ khi anh ngỏ lời dưới ánh trăng rằm. Nhưng ánh mắt của chị Lan, chị ruột của Nam, đang nhìn tôi từ phía xa, sắc lạnh như lưỡi dao, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chị Lan, trong bộ váy đỏ rực, bất ngờ bước phăng phăng lên sân khấu, giật lấy micro từ tay MC. Tiếng nhạc ngừng lại, cả hội trường im phăng phăng, chỉ còn tiếng chị vang lên, sắc nhọn như muốn cắt đứt không khí: “Mọi người, tôi xin lỗi vì làm gián đoạn, nhưng chiếc vòng vàng của tôi, món quà mẹ tôi để lại, đã mất! Và tôi biết ai đã lấy nó!”
Ánh mắt chị Lan chĩa thẳng vào mẹ tôi, người đang ngồi lặng lẽ ở bàn tiệc đầu tiên, khuôn mặt bà tái đi vì bất ngờ. Tôi siết chặt tay Nam, lòng rối như tơ vò. Hôm nay là ngày cưới của tôi, nhưng dường như, một cơn bão đang đến.
Tôi và Nam quen nhau cách đây ba năm, trong một buổi hội thảo về môi trường. Anh là một kỹ sư nhiệt huyết, với nụ cười ấm áp và đôi mắt sáng như muốn ôm trọn cả thế giới. Tôi, một cô gái làm truyền thông, bị cuốn hút bởi sự chân thành của anh. Tình yêu của chúng tôi lớn lên qua những buổi cà phê, những chuyến đi tình nguyện, và những đêm dài trò chuyện về ước mơ. Khi Nam quỳ xuống cầu hôn, tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất.
Nhưng chị Lan, chị ruột của Nam, chưa bao giờ ủng hộ tôi. Chị luôn nhìn tôi với ánh mắt xét nét, như thể tôi không xứng với em trai chị. “Hương, em trai chị cần một người phụ nữ biết chăm sóc gia đình, không phải một cô gái chỉ biết chạy theo công việc,” chị từng nói, giọng lạnh lùng. Tôi nhẫn nhịn, vì tôi biết Nam yêu chị, và tôi không muốn anh khó xử. Nhưng hôm nay, hành động của chị Lan đã vượt quá giới hạn.
“Cô Hiền, cô đứng dậy đi!” Chị Lan chỉ thẳng vào mẹ tôi, giọng đầy cáo buộc. “Chiếc vòng vàng đó, tôi để trong túi xách ở phòng chờ cô dâu, chỉ có cô vào đó trước khi lễ bắt đầu. Cô đừng chối!”
Mẹ tôi, bà Hiền, đứng dậy, đôi tay run run. “Chị Lan, tôi không lấy gì cả. Tôi vào phòng chỉ để giúp Hương sửa váy cưới. Chị đừng nói oan cho tôi!” Giọng mẹ tôi yếu ớt, nhưng đầy kiên quyết.
Cả hội trường xôn xao. Nam nắm tay tôi chặt hơn, thì thầm: “Hương, để anh xử lý.” Anh bước lên sân khấu, cố gắng lấy lại micro từ tay chị. “Chị, bình tĩnh. Chuyện này có thể hiểu lầm. Để em tìm hiểu rõ đã.”
Nhưng chị Lan không chịu dừng lại. “Hiểu lầm gì? Hôm qua mẹ con cô còn hỏi về chiếc vòng của tôi, bảo nó đẹp, muốn xem thử! Giờ nó mất, không phải cô ấy thì là ai?”
Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, cả đời chỉ biết lo cho con cái, chưa từng động đến thứ gì không phải của mình. Tôi định bước lên, nhưng bất ngờ, một giọng nói non nớt vang lên từ phía dưới sân khấu, khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Mẹ ơi, bố cầm vòng của mẹ để đi cho cô nào xinh gái lắm! Con thấy ở nhà vệ sinh kia kìa!”
Đó là Tít, cậu con trai sáu tuổi của chị Lan, đang đứng giữa lối đi, đôi mắt to tròn nhìn mẹ mình. Cậu bé nói to, giọng ngây thơ nhưng rõ ràng, như thể vừa kể một bí mật mà cậu không hiểu hết ý nghĩa. Hội trường lặng ngắt, rồi một vài tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
Chị Lan tái mặt, quay sang Tít. “Con nói gì? Đừng nói bậy!” Chị hét lên, nhưng giọng đã run, không còn vẻ tự tin như trước.
Nam nhìn chị, ánh mắt anh tối lại. “Tít, con nói rõ xem nào. Con thấy gì ở nhà vệ sinh?”
Tít, không chút sợ hãi, kể tiếp: “Con thấy bố cầm cái vòng sáng sáng, đưa cho cô mặc váy xanh. Cô đó xinh lắm, bố còn hôn cô ấy nữa!” Cậu bé chỉ tay về phía khu vực nhà vệ sinh của nhà hàng, nơi khách mời vẫn đang ra vào.
Cả hội trường như nổ tung. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh Vinh, chồng chị Lan, người đang đứng ở góc phòng, mặt cắt không còn giọt máu. Chị Lan quay sang chồng, ánh mắt như muốn thiêu đốt. “Vinh! Anh nói đi, có đúng không?”
Anh Vinh lắp bắp, cố phủ nhận: “Tít… Tít nhầm rồi! Anh không làm gì cả!” Nhưng giọng anh yếu ớt, không thuyết phục nổi ai.
Tôi nhìn mẹ, thấy bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn sốc. Tôi nắm tay mẹ, thì thầm: “Mẹ, con xin lỗi vì đã để mẹ chịu oan.” Mẹ tôi chỉ lắc đầu, mỉm cười buồn: “Không sao, Hương. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc.”
Nam yêu cầu tạm dừng buổi tiệc, dẫn chị Lan và anh Vinh vào một phòng riêng để nói chuyện. Tôi đi theo, không phải để can thiệp, mà vì tôi muốn biết sự thật. Trong phòng, chị Lan gần như phát điên, chất vấn chồng không ngừng. “Vinh, anh dám phản bội tôi? Anh đưa vòng của tôi cho ai? Nói!”
Anh Vinh cúi đầu, cuối cùng cũng thừa nhận. “Lan, anh… anh sai rồi. Cô ấy là đồng nghiệp mới, chỉ là một phút yếu lòng. Anh đưa chiếc vòng để… để xin lỗi cô ấy vì một lần cãi nhau.”
Chị Lan bật khóc, không phải vì đau lòng, mà vì giận dữ. “Anh lấy vòng của mẹ tôi để cho người đàn bà đó? Anh có biết nó quan trọng thế nào không?” Chị quay sang tôi, ánh mắt phức tạp. “Hương, chị xin lỗi. Chị đã hiểu lầm mẹ em.”
Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Tôi không giận chị Lan, nhưng hành động của chị đã khiến mẹ tôi tổn thương, và tôi không thể dễ dàng tha thứ.
Nam, với sự bình tĩnh cố hữu, đề nghị: “Chị, anh Vinh, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết sau. Hôm nay là ngày cưới của em và Hương, xin mọi người giữ thể diện cho nhau. Em sẽ tìm lại chiếc vòng.”
Buổi tiệc tiếp tục, nhưng không khí đã mất đi vẻ rộn ràng ban đầu. Tôi và Nam cố gắng mỉm cười, hoàn thành các nghi thức, nhưng trong lòng tôi là một mớ cảm xúc lẫn lộn. Tôi không ngờ ngày cưới của mình lại trở thành sân khấu cho những bí mật bị phanh phui. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sau tiệc cưới, Nam giữ lời, cùng anh Vinh đến gặp người phụ nữ mà Tít nhắc đến. Cô ta, một nhân viên mới trong công ty của anh Vinh, thừa nhận đã nhận chiếc vòng nhưng chưa kịp sử dụng. Cô ta trả lại, kèm theo lời xin lỗi rối rít. Chiếc vòng được đưa về cho chị Lan, nhưng chị không còn muốn nhìn nó nữa. “Nó đã bị vấy bẩn,” chị nói, giọng lạnh lùng.
Chị Lan sau đó xin lỗi mẹ tôi lần nữa, nhưng mẹ tôi, với lòng bao dung, chỉ nói: “Chuyện qua rồi, chị đừng để trong lòng.” Tôi nhìn mẹ, lòng thầm cảm phục. Bà đã dạy tôi rằng, đôi khi, tha thứ là cách để giữ cho tâm hồn mình nhẹ nhõm.
Những ngày sau đám cưới, tôi và Nam bắt đầu cuộc sống mới, nhưng câu chuyện về chiếc vòng vẫn để lại dư âm. Chị Lan và anh Vinh ly thân, không phải vì chiếc vòng, mà vì niềm tin đã vỡ. Tít, cậu bé vô tình làm bùng nổ sự thật, trở thành tâm điểm của sự chú ý trong gia đình. Cậu bé không hiểu hết những gì mình đã làm, chỉ biết rằng mẹ mình không còn cười nhiều như trước.
Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào một buổi chiều, khi tôi và Nam về thăm mẹ. Mẹ đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng vàng, không phải chiếc của chị Lan, mà là một chiếc khác, được chạm khắc tinh xảo với hình hoa sen. “Mẹ đã giữ nó từ khi con còn nhỏ,” bà nói, mắt lấp lánh. “Bà ngoại con để lại, bảo rằng hãy trao nó cho con vào ngày cưới. Nhưng mẹ muốn chờ, để con hiểu rằng, giá trị của một món quà không nằm ở vàng, mà ở tình yêu và sự thật.”
Tôi ôm mẹ, nước mắt rơi. Dưới ánh đèn sân khấu của ngày cưới, tôi đã nghĩ mọi thứ có thể sụp đổ. Nhưng chính những sự thật được phanh phui, dù đau đớn, đã giúp tôi nhận ra rằng, gia đình không chỉ là những khoảnh khắc hoàn hảo, mà là những phút giây ta chọn đứng bên nhau, dù ánh đèn có tắt.