×
×

Lấy vợ giàu, tôi phải ở rể, mỗi ngày đều phải dọn dẹp, cơm nước rồi chuẩn bị nước ngâm chân cho vợ

Chương 1: Mùi Hương Của Sự Phục Tùng

Mười giờ đêm. Căn biệt thự ở khu Thảo Điền chìm trong sự tĩnh lặng sang trọng, thứ tĩnh lặng được mua bằng rất nhiều tiền.

Tôi bê chậu nước ngâm chân bằng gỗ pơ-mu, hơi nước bốc lên nghi ngút mang theo mùi gừng già, quế chi và muối thảo dược. Tôi bước nhẹ nhàng trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, hướng về phía phòng ngủ master.

Trong phòng, Lan – vợ tôi – đang ngồi tựa lưng vào thành giường, tay lướt iPad, đôi mày thanh tú hơi cau lại vì những con số nhảy múa trên thị trường chứng khoán. Lan đẹp, vẻ đẹp sắc sảo và lạnh lùng của một nữ tướng trên thương trường. Cô ấy là chủ tịch của một tập đoàn xuất nhập khẩu, còn tôi, chồng cô ấy, là một “kẻ ăn bám” theo đúng nghĩa đen trong mắt thiên hạ.

“Nước hôm nay anh pha thêm chút tinh dầu tràm, em ngâm cho dễ ngủ.” – Tôi nói khẽ, đặt chậu nước xuống chân giường.

Lan không ngẩng đầu lên, chỉ ừ hữ một tiếng trong cổ họng. Tôi quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng nâng đôi bàn chân trắng ngần nhưng lạnh toát của vợ, đặt vào làn nước ấm. Tôi dùng đôi bàn tay thô ráp của mình xoa bóp từng huyệt đạo dưới lòng bàn chân cô ấy.

Ba năm nay, đây là công việc hàng ngày của tôi.

Tôi tên Huy. Xuất thân tỉnh lẻ, tốt nghiệp loại giỏi Đại học Kinh tế nhưng dòng đời xô đẩy thế nào lại rơi vào lưới tình với Lan. Ngày cưới, thiên hạ đồn tôi “chuột sa chĩnh gạo”, bạn bè mỉa mai tôi là “chạn vương”. Tôi bỏ ngoài tai tất cả. Tôi yêu Lan thật lòng. Tôi chấp nhận lui về hậu phương, từ bỏ sự nghiệp non trẻ để chăm sóc gia đình, để Lan yên tâm chinh chiến nơi thương trường khốc liệt.

Sáng tôi dậy từ 5 giờ đi chợ, nấu đồ organic cho vợ. Chiều tôi dọn dẹp, ủi từng nếp áo sơ mi. Tối tôi pha nước ngâm chân. Tôi sống như một cái bóng trong ngôi nhà dát vàng này. Bố mẹ vợ mất sớm, Lan sống cùng người cô ruột – bà Phấn, một người đàn bà không chồng, cay nghiệt và coi trọng đồng tiền hơn mạng sống.

“Được rồi, anh đi nghỉ đi. Mai giỗ bố, anh nhớ dậy sớm chuẩn bị cỗ bàn cho tươm tất. Đừng để họ hàng chê trách.” – Lan rút chân ra khỏi chậu, lau khô rồi chui vào chăn, vẫn không nhìn tôi lấy một lần.
“Anh biết rồi. Em ngủ ngon.”

Tôi bưng chậu nước ra ngoài, lòng nặng trĩu. Lan dạo này lạnh nhạt quá. Hay cô ấy cũng bắt đầu chán một gã chồng chỉ biết quanh quẩn xó bếp như tôi rồi?

Chương 2: Đám Giỗ Và Những Vị Khách “Quý Tộc”

Sáng hôm sau, căn biệt thự ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Hôm nay là giỗ bố Lan, cũng là dịp để dòng họ bên vợ tụ họp, hay nói đúng hơn là dịp để họ đến “kiểm tra tài sản” và nịnh nọt đứa cháu gái giàu có.

Tôi tất bật trong bếp từ sáng sớm. Năm mươi mâm cỗ, dù đã thuê người làm phụ nhưng tôi vẫn phải đích thân đứng bếp chính để đảm bảo hương vị. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mùi dầu mỡ bám chặt vào tóc.

Khoảng 10 giờ, khách khứa bắt đầu đến đông đủ. Những chiếc xe sang đỗ chật kín sân. Các cô, các dì, các chú bác ăn vận lộng lẫy, nước hoa thơm phức bước vào nhà.

Bà Phấn – cô ruột của Lan – đứng giữa phòng khách, tay phe phẩy chiếc quạt trầm hương, giọng oang oang:

“Gớm, cái Lan nhà tôi nó bận trăm công nghìn việc, nhưng việc hiếu nghĩa không bao giờ quên. Năm nay nó bảo làm to hơn mọi năm đấy.”

Tôi bưng khay nước cam ra mời khách. Vừa bước ra, tiếng cười nói bỗng dưng nhỏ hẳn lại. Những ánh mắt soi mói, khinh khỉnh đổ dồn về phía tôi.

“Ơ kìa, cậu Huy đấy à? Sao trông lôi thôi thế? Mặc cái tạp dề kia ra tiếp khách không thấy ngượng à?” – Ông chú họ, người đang nợ Lan vài tỷ chưa trả, lên tiếng mỉa mai.

Tôi cúi đầu, cố giữ nụ cười xã giao:

“Dạ, con đang dở tay trong bếp. Mời các bác dùng nước ạ.”
“Thôi thôi, để xuống đấy rồi vào làm việc đi. Đàn ông con trai gì mà suốt ngày chui rúc xó bếp, hôi hám cả phòng khách.” – Bà Phấn xua tay như đuổi tà.

Tôi cắn chặt môi, đặt khay nước xuống rồi quay lưng đi thẳng. Sau lưng, tiếng xì xào nổi lên không ngớt.

“Khổ thân cái Lan, giỏi giang thế mà vớ phải ông chồng chả được cái tích sự gì.”
“Nghe đâu thất nghiệp 3 năm nay rồi, toàn ăn bám vợ. Đàn ông thế thì vứt.”
“Chắc giỏi cái khoản ‘nịnh đầm’ nên mới trụ được ở cái nhà này.”

Những lời nói ấy như những mũi kim tẩm độc châm vào lòng tự trọng của tôi. Tôi muốn vứt bỏ cái tạp dề này, muốn gào lên rằng tôi không ăn bám, rằng tôi cũng có lòng tự trọng. Nhưng nghĩ đến Lan, nghĩ đến sự bình yên của gia đình, tôi lại nhẫn nhịn.

Lan vẫn chưa về. Cô ấy có cuộc họp quan trọng vào buổi sáng. Sự vắng mặt của Lan khiến tôi trở thành tấm bia đỡ đạn đơn độc giữa bầy sói.

Chương 3: Giọt Nước Tràn Ly

Đến giờ nhập tiệc. Mọi người đã an tọa vào các bàn tròn trải khăn trắng muốt. Rượu ngoại được khui ra, tiếng dzô hò vang dậy.

Tôi định ngồi vào một góc bàn trống phía cuối, nơi dành cho mấy đứa trẻ con, thì bà Phấn gọi giật lại.

“Huy! Mày đứng đấy làm gì? Lại đây rót rượu cho các chú các bác.”

Tôi sững người. Tôi là con rể, là chồng của gia chủ, chứ đâu phải là bồi bàn?

“Cô Phấn, có người phục vụ bàn mà cô.” – Tôi phản kháng yếu ớt.
“Vẽ chuyện! Người nhà phục vụ mới tình cảm. Mày không làm ra tiền thì cũng phải bỏ công bỏ sức ra chứ. Hay mày nghĩ mày là ông chủ?” – Bà Phấn trừng mắt, giọng đanh thép.

Cả hội trường im lặng nhìn tôi. Những ánh mắt chế giễu, thách thức. Họ muốn xem tôi nhục nhã đến mức nào. Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt cục tức nghẹn ứ ở cổ họng. Tôi cầm chai rượu, đi đến bàn chính.

Tại bàn này có ông chú họ – người hay mỉa mai tôi nhất. Khi tôi rót rượu vào ly của ông ta, ông ta cố tình huých tay một cái. Dòng rượu vang đỏ sóng ra ngoài, đổ lênh láng lên chiếc áo sơ mi trắng hàng hiệu của ông ta.

“Thằng khốn này! Mày mù à?” – Ông ta đứng phắt dậy, tát thẳng vào mặt tôi một cái trời giáng.

“CHÁT!”

Tiếng tát vang lên khô khốc giữa phòng tiệc. Má tôi nóng rát, nhưng không bằng nỗi đau trong tim.

“Mày cố tình đúng không? Đồ ăn hại! Đã ăn bám còn không biết điều. Cái áo này bằng cả năm tiền chợ của mày đấy!”

Bà Phấn cũng lao tới, chỉ tay vào mặt tôi:

“Huy! Mày quỳ xuống lau giày, lau áo cho chú mày ngay! Xin lỗi chú ngay! Làm xấu mặt cái gia đình này quá thể!”

Tôi đứng chết lặng. Quỳ xuống? Trước mặt bao nhiêu người? Tôi nhìn quanh, tìm kiếm một ánh mắt cảm thông, nhưng không có. Tất cả đều là sự lạnh lùng, khinh bỉ. Họ coi tôi là một con ở, một kẻ nô lệ được Lan mua về.

“Tôi không làm!” – Tôi gằn giọng, mắt vằn đỏ. – “Tôi là chồng của Lan, không phải đầy tớ của các người!”
“Mày dám cãi à?” – Ông chú họ định lao vào đánh tôi tiếp.

Đúng lúc đó, cánh cửa lớn của phòng tiệc bật mở.

Chương 4: Sự Xuất Hiện Của Nữ Hoàng

Một luồng khí lạnh tràn vào, không phải từ máy điều hòa, mà từ người phụ nữ vừa bước vào. Là Lan.

Cô ấy mặc bộ vest trắng cắt may tinh tế, toát lên vẻ quyền lực tuyệt đối. Theo sau cô ấy là hai trợ lý xách cặp táp. Lan đứng ở cửa, ánh mắt sắc lẹm quét một vòng qua khung cảnh hỗn loạn: chai rượu đổ, ông chú hung hăng, và tôi với một bên má đỏ ửng.

Không gian bỗng chốc im phăng phắc. Mọi người đều sợ Lan. Sự giàu có và quyền lực của cô ấy là thứ bảo trợ cho cả dòng họ này.

Lan bước chậm rãi về phía chúng tôi. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà nghe đanh thép như tiếng búa của quan tòa. Bà Phấn vội vàng chạy lại, đon đả:

“Lan, con về rồi đấy à? Đấy con xem, thằng chồng con nó hậu đậu, làm đổ rượu vào người chú Ba, lại còn hỗn hào cãi lại. Cô đang dạy bảo nó…”

Lan giơ một tay lên, ra hiệu cho bà Phấn im lặng. Bà Phấn nín bặt. Lan đi thẳng đến trước mặt tôi. Cô ấy nhìn vết hằn trên má tôi, ánh mắt cô ấy dao động dữ dội. Có sự đau xót, có sự giận dữ, và có cả sự hối hận.

“Ai đánh anh?” – Lan hỏi, giọng trầm nhưng vang vọng.

Tôi im lặng, không muốn làm to chuyện. Nhưng ông chú Ba, cậy mình là bề trên, lại lên tiếng:

“Là chú dạy dỗ nó thay con thôi. Nó làm hỏng cái áo…”

Lan quay phắt sang nhìn ông chú. Cái nhìn lạnh lẽo khiến ông ta rùng mình, nuốt trọn câu nói vào trong. Lan không nói gì với ông ta. Cô ấy làm một hành động khiến cả khán phòng chết lặng.

Lan cúi xuống.

Cô ấy quỳ một chân xuống trước mặt tôi, ngay giữa bữa tiệc, ngay trước mắt tất cả những kẻ vừa sỉ nhục tôi. Cô ấy rút trong túi xách ra một chiếc khăn lụa – chiếc khăn Hermes đắt tiền mà cô ấy rất thích. Lan nhẹ nhàng lau những giọt rượu bắn lên đôi giày da cũ kỹ của tôi. Cô ấy lau cẩn thận, tỉ mỉ, như cách tôi vẫn nâng niu đôi chân cô ấy mỗi đêm.

“Lan! Con làm cái gì thế? Con là chủ tịch cơ mà!” – Bà Phấn hét lên thất thanh. – “Sao con lại quỳ trước thằng ăn bám này?”

Lan đứng dậy. Cô ấy ném chiếc khăn bẩn xuống đất, ngay dưới chân ông chú Ba. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mặt từng người trong dòng họ.

“Thứ nhất,” – Giọng Lan đanh thép – “Người đàn ông này là chồng tôi, là chủ nhân của cái nhà này ngang hàng với tôi. Ai xúc phạm anh ấy, là xúc phạm tôi.”
“Thứ hai,” – Lan bước tới gần bà Phấn – “Các người gọi anh ấy là ăn bám? Các người nghĩ 3 năm nay tôi một tay gây dựng cơ đồ này sao?”

Lan ra hiệu cho trợ lý. Người trợ lý mở cặp, lấy ra một xấp tài liệu dày cộp, đặt lên bàn.

“Đây là bản kế hoạch chiến lược 5 năm giúp tập đoàn tăng trưởng 200%. Đây là hồ sơ thâu tóm đối thủ cạnh tranh. Và đây là những phân tích thị trường giúp tôi tránh được cú sập của bất động sản năm ngoái.”

Lan nhìn quanh, dõng dạc tuyên bố:

“Tất cả, tôi nói là TẤT CẢ những thứ này, đều do chồng tôi – anh Huy – thức đêm thức hôm soạn thảo, tư vấn và vạch đường đi nước bước cho tôi. Anh ấy không đứng tên chức danh nào, vì anh ấy muốn nhường hào quang cho tôi. Anh ấy chấp nhận lùi về sau để chăm sóc sức khỏe cho tôi, để tôi có thể tỏa sáng.”

Cả khán phòng ồ lên. Những ánh mắt khinh bỉ ban nãy chuyển sang kinh ngạc, sững sờ. Huy? Gã đàn ông đeo tạp dề kia lại là “quân sư” sau rèm của tập đoàn ngàn tỷ?

Tôi nhìn Lan, sống mũi cay cay. Tôi không ngờ cô ấy lại công khai chuyện này. Tôi cứ nghĩ cô ấy không bao giờ để ý đến những bản kế hoạch tôi để trên bàn làm việc của cô ấy mỗi sáng.

“Các người ăn cơm anh ấy nấu, uống rượu anh ấy rót, tiêu tiền anh ấy gián tiếp kiếm về, mà dám mở mồm gọi anh ấy là ăn hại sao?” – Lan gằn giọng, nước mắt rưng rưng vì giận. – “Người ăn bám ở đây, xin lỗi, là các người đấy. Những khoản nợ của chú Ba, tiền sửa nhà của cô Phấn, tiền du học của em họ… ai là người ký duyệt chi? Là tôi, nhưng tiền đó là công sức của vợ chồng tôi!”

Ông chú Ba mặt cắt không còn giọt máu, lùi lại suýt ngã. Bà Phấn thì cứng họng, tay run bần bật.

Lan quay sang tôi, nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay cô ấy ấm áp và kiên định.

“Anh Huy, em xin lỗi. Em đã quá mải mê với danh vọng mà để anh chịu thiệt thòi. Em cứ nghĩ anh không để tâm, nhưng em sai rồi. Danh dự của chồng mình mà không bảo vệ được, thì em làm chủ tịch để làm gì?”

Rồi cô ấy quay ra đám đông, tuyên bố một câu chốt hạ, lạnh lùng và tàn nhẫn như một phán quyết:

“Từ hôm nay, tôi tuyên bố cắt toàn bộ viện trợ tài chính cho những ai hôm nay đã xúc phạm chồng tôi. Và mời chú Ba, cô Phấn ra khỏi nhà tôi ngay lập tức. Bữa tiệc này kết thúc rồi.”

Chương 5: Sau Cơn Bão

Không khí trong phòng tiệc tan rã nhanh chóng. Những người họ hàng lủi thủi ra về trong sự ê chề và lo sợ về tương lai tài chính bị cắt đứt. Không ai dám ho he nửa lời. Sự uy quyền của Lan và sự thật về vai trò của tôi đã đè bẹp sự kiêu ngạo của họ.

Khi người khách cuối cùng rời đi, căn biệt thự trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Nhưng lần này, sự yên tĩnh ấy không còn lạnh lẽo nữa.

Lan ngồi phịch xuống ghế sofa, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ấy tháo đôi giày cao gót ra, day day thái dương. Tôi đi vào bếp, pha một cốc nước chanh mật ong ấm, mang ra cho cô ấy.

“Em uống đi cho lại sức.”

Lan ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh nước. Cô ấy cầm cốc nước, rồi bất ngờ kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh. Lan gục đầu vào vai tôi, khóc. Lần đầu tiên sau 3 năm, tôi thấy “nữ hoàng băng giá” của mình khóc nấc lên như một đứa trẻ.

“Em xin lỗi… Em tệ quá…” – Lan nức nở.

Tôi vòng tay ôm lấy vợ, vuốt ve mái tóc cô ấy:

“Ngốc quá. Anh có sao đâu. Anh quen rồi mà.”
“Không được quen!” – Lan ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, quả quyết. – “Không ai được phép quen với việc bị sỉ nhục. Anh là chồng em, là người giỏi nhất, tốt nhất mà em từng gặp. Từ mai, anh hãy đến công ty với em. Em muốn anh ngồi ghế Phó chủ tịch. Em không muốn anh rửa bát, nấu cơm nữa. Em muốn cả thế giới biết chồng em tài giỏi thế nào.”

Tôi mỉm cười, lau nước mắt cho vợ:

“Anh không cần chức Phó chủ tịch. Anh chỉ cần làm chồng em là đủ. Nhưng mà… thôi được rồi, anh sẽ đến công ty. Vì anh không muốn vợ anh phải gồng mình chiến đấu một mình nữa.”

Lan cười, nụ cười rạng rỡ xóa tan đi mọi băng giá.

“À, còn một việc nữa.”

Lan cúi xuống, định bê chậu nước ngâm chân mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước khi khách đến (thói quen của tôi là luôn chuẩn bị sẵn để ở góc phòng).

“Hôm nay, để em rửa chân cho anh.”

Tôi giật mình rụt chân lại:

“Thôi, ai lại thế.”
“Anh để yên nào. Em muốn làm.”

Lan kiên quyết ấn chân tôi vào chậu nước ấm. Đôi bàn tay búp măng mềm mại của cô ấy vụng về kỳ cọ bàn chân thô ráp của tôi. Cô ấy không thạo việc này, nước bắn tung tóe ra sàn, nhưng tôi cảm thấy đó là làn nước ấm áp nhất cuộc đời mình.

Tôi nhìn vợ, người phụ nữ quyền lực vừa khiến cả dòng họ khiếp sợ, giờ đang cúi đầu rửa chân cho tôi. Tôi hiểu rằng, cô ấy không chỉ rửa chân, cô ấy đang rửa trôi đi những mặc cảm, những tủi hờn mà tôi đã gánh chịu suốt bao năm qua.

Trong căn biệt thự lộng lẫy, không còn khái niệm “chạn vương” hay “nữ hoàng”. Chỉ còn lại hai người bạn đời, tri kỷ, biết trân trọng và bảo vệ nhau trước sóng gió cuộc đời. Và tôi biết, từ nay về sau, tôi sẽ không còn là cái bóng lặng lẽ nữa. Tôi sẽ đứng cạnh cô ấy, hiên ngang và kiêu hãnh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News