×
×

Lấy vợ rồi nhưng chồng tôi mỗi tháng vẫn gửi tiền cho em gái, ít thì không nói đây lại là cả 10 triệu 1 tháng

Phần 1: Những Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm

Điện thoại của Hùng rung lên bần bật trên mặt bàn kính, xé toạc không gian tĩnh mịch của căn phòng ngủ lúc mười hai giờ đêm. Màn hình sáng trưng, hiện lên thông báo từ ứng dụng ngân hàng: “Giao dịch thành công. Số tiền: -10.000.000 VND. Nội dung: Gửi em gái.”

Tôi nằm quay lưng lại phía chồng, nhưng đôi mắt vẫn mở thao láo trong bóng tối. Lại là mười triệu. Lại là “gửi em gái”.

Đây là tháng thứ sáu liên tiếp Hùng làm việc này kể từ ngày chúng tôi cưới nhau.

Hùng rón rén cầm điện thoại lên, liếc nhìn sang tôi để chắc chắn rằng vợ đã ngủ say, rồi thở dài một tiếng nặng nề. Anh rúc vào chăn, cánh tay định quàng qua eo tôi như thói quen, nhưng tôi khẽ rùng mình, xê dịch người ra xa. Bàn tay anh chưng hửng giữa không trung rồi buông thõng xuống.

Tôi tên là Vân. Chúng tôi cưới nhau sau hai năm yêu đương mặn nồng. Hùng là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng, thu nhập khá, tính tình hiền lành, chịu khó. Ai cũng bảo tôi tu kiếp trước mới lấy được anh. Nhưng có nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Cái “rận” ở đây không phải là thói hư tật xấu, mà là sự hào phóng đến mức vô lý của anh đối với gia đình, cụ thể là cô em gái tên Thúy.

Mười triệu đồng. Với nhiều người giàu có, đó có thể chỉ là một bữa nhậu. Nhưng với vợ chồng tôi, những người đang “cày cuốc” trả nợ tiền mua căn chung cư trả góp, đó là cả một gia tài. Lương tôi tám triệu, lương anh ba mươi triệu. Mỗi tháng anh đưa tôi mười lăm triệu lo sinh hoạt phí và trả nợ ngân hàng, giữ lại năm triệu tiêu vặt, và mười triệu kia… nó “bốc hơi” về phía cô em gái quý hóa ở dưới quê.

Tôi đã nhiều lần bóng gió, thậm chí cãi nhau tay đôi với Hùng về chuyện này.

“Anh à, mình sắp có kế hoạch sinh em bé. Tiền nhà còn nợ hơn một tỷ. Sao tháng nào anh cũng phải gửi nhiều tiền cho cô Thúy thế? Ở quê vật giá rẻ, một mình cô ấy tiêu gì hết mười triệu?”

Mỗi lần như vậy, Hùng chỉ cúi gằm mặt, giọng trầm xuống đầy khổ sở:

“Thúy nó… có hoàn cảnh đặc biệt. Anh là anh cả, anh phải lo cho nó. Em đừng hỏi nữa, anh tự biết cân đối.”

“Hoàn cảnh đặc biệt” là cái gì? Thúy năm nay hai mươi lăm tuổi, chân tay lành lặn. Lần đám cưới chúng tôi, cô ấy xuất hiện chớp nhoáng, đeo khẩu trang kín mít, mặc bộ đồ rộng thùng thình, trao quà xong là trốn biệt vào góc phòng rồi về sớm. Hùng bảo Thúy hay ốm vặt, tính tình lập dị, không thích chỗ đông người.

Nhưng ốm vặt kiểu gì mà tháng nào cũng “ngốn” mười triệu tiền thuốc? Hay là cô ta nghiện ngập? Hay cờ bạc? Hay Hùng đang nuôi một “cô em gái nuôi” nào đó bên ngoài dưới danh nghĩa em ruột?

Những nghi ngờ như rễ cây độc, ngày ngày cắm sâu vào tâm trí tôi, bóp nghẹt tình yêu tôi dành cho chồng.

Phần 2: Cuộc Điều Tra Trong Im Lặng

Đỉnh điểm là hôm qua, mẹ đẻ tôi gọi điện lên, giọng run run bảo bố bị sỏi thận cần mổ gấp, chi phí khoảng hai mươi triệu. Tôi lục tung các tài khoản tiết kiệm, gom góp cũng chỉ được hơn mười triệu. Tôi hỏi Hùng, anh ấp úng bảo: “Tháng này anh vừa chuyển cho Thúy rồi, anh… hết tiền mặt.”

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly. Tôi không gào thét, không khóc lóc. Tôi lẳng lặng vay bạn bè cho đủ tiền gửi về cho bố, và trong đầu nảy ra một quyết định: Tôi phải tìm ra sự thật.

Tôi xin nghỉ phép ba ngày với lý do về quê chăm bố, nhưng thực chất, tôi bắt xe khách về quê chồng ở Nam Định.

Tôi chưa bao giờ về thăm nhà chồng một mình kể từ ngày cưới. Bố mẹ chồng mất sớm vì tai nạn giao thông khi Hùng mới mười tám tuổi, Thúy lúc đó mười ba. Hai anh em nương tựa nhau mà sống. Căn nhà ngói ba gian nằm sâu trong con ngõ nhỏ heo hút, bao quanh là vườn cây rậm rạp.

Tôi đến nơi vào buổi trưa vắng vẻ. Cánh cổng gỗ cũ kỹ khép hờ. Tôi rón rén bước vào sân, tim đập thình thịch như kẻ trộm.

Trong nhà im ắng đến rợn người. Không có tiếng tivi, không có tiếng nhạc. Chỉ có mùi thuốc bắc nồng nặc xộc vào mũi.

“Ai đấy?” – Một giọng nói khàn đặc, nghe như tiếng kim loại cọ vào nhau vang lên từ gian buồng trong.

Tôi giật mình, hít một hơi sâu:

“Là chị… chị dâu đây, Thúy à.”

Im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Sau đó là tiếng lạch cạch của nạng gỗ gõ xuống nền gạch hoa. Cánh cửa buồng kẽo kẹt mở ra.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một cô em chồng lười biếng, đang nằm ườn xem điện thoại, hoặc một đứa nghiện ngập. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến tôi sững sờ.

Thúy đứng đó, chống một bên nạng. Cô ấy mặc bộ quần áo lanh dài tay kín mít giữa trưa hè nóng bức. Nhưng điều đáng sợ là khuôn mặt cô ấy. Một bên má phải bị biến dạng hoàn toàn, da thịt co rút lại, đỏ hỏn và sần sùi như vỏ cây khô. Mắt phải bị kéo xệch xuống, không thể khép kín.

“Chị về có việc gì không? Anh Hùng đâu?” – Thúy hỏi, giọng lạnh tanh, cố tình quay nửa mặt lành lặn về phía tôi, tay kéo cái khăn trùm đầu che đi phần dị dạng.

Tôi lắp bắp:

“Chị… chị đi công tác tiện đường ghé qua. Em… mặt em…”

Thúy cười nhếch mép, nụ cười méo xệch trên khuôn mặt đáng thương:

“Chị sợ à? Anh Hùng không kể cho chị nghe sao? Chắc anh ấy sợ chị ghê tởm gia đình này.”

Tôi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh. Hóa ra đây là lý do cô ấy đeo khẩu trang kín mít trong ngày cưới. Nhưng…

“Thúy này, chị hỏi thật. Tháng nào anh Hùng cũng gửi mười triệu cho em. Em dùng tiền đó làm gì? Bệnh của em… cần nhiều tiền thế sao?”

Thúy nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt cô ấy không có vẻ gì là tham lam hay tội lỗi, mà chứa đựng một nỗi đau sâu thẳm và sự cam chịu.

“Chị nghĩ em bòn rút tiền của chồng chị à?”

Tôi im lặng, sự im lặng đồng nghĩa với thừa nhận. Thúy thở dài, quay người đi vào trong:

“Chị vào đây.”

Tôi bước theo cô ấy vào căn buồng tối tăm. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ là hàng tá lọ thuốc, bông băng, và những tuýp kem bôi đặc trị sẹo lồi của nước ngoài.

“Đây là thuốc giảm đau liều cao, thuốc chống co rút cơ, và kem tái tạo da. Một tuýp kem bé tí này giá hai triệu bạc, em phải bôi toàn thân mỗi ngày. Còn tiền vật lý trị liệu, tiền tiêm xơ…”

“Toàn thân?” – Tôi thốt lên.

Thúy không nói gì. Cô ấy từ từ cởi bỏ lớp áo lanh mỏng manh.

Tôi đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng hét thất thanh.

Không chỉ khuôn mặt. Cổ, ngực, cánh tay, và gần như toàn bộ phần lưng của Thúy là một mảng sẹo lồi lõm chằng chịt. Có những chỗ da thịt dính chặt vào nhau, căng rát. Cơ thể cô gái hai mươi lăm tuổi nát bươm như một bức tranh bị tạt axit.

“Chị hiểu chưa?” – Thúy mặc áo lại, giọng bình thản đến đau lòng. – “Em không thể đi làm, không ai nhận một con quái vật. Mùa hè, những vết sẹo này ngứa như có ngàn con kiến bò. Mùa đông, da nứt toác chảy máu. Mười triệu anh Hùng gửi, em chỉ dám dùng tám triệu mua thuốc, hai triệu còn lại để ăn uống qua ngày.”

Tôi bủn rủn chân tay, ngồi phịch xuống ghế. Sự nghi ngờ tan biến, thay vào đó là sự kinh hoàng và thương cảm. Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó.

“Tại sao… tại sao em lại bị thế này?”

Thúy nhìn ra cửa sổ, nơi có cây khế già đang rụng lá:

“Chuyện mười năm trước. Chắc anh Hùng không bao giờ dám kể.”

Phần 3: Bí Mật Dưới Lớp Tro Tàn

Đúng lúc đó, tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài sân. Là Hùng. Anh hớt hải chạy vào nhà, mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét khi thấy tôi ngồi đó. Chắc hàng xóm đã gọi điện báo cho anh biết tôi về.

“Vân! Em… em làm gì ở đây? Em nói dối anh về ngoại cơ mà?” – Hùng hét lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ.

Tôi ngước nhìn chồng, nước mắt đã lưng tròng:

“Anh giấu em. Anh giấu em suốt hai năm qua. Tại sao?”

Hùng nhìn sang Thúy, thấy em gái cúi đầu im lặng, anh hiểu là tôi đã thấy tất cả. Anh buông thõng hai tay, dựa lưng vào tường, trượt dần xuống đất như một kẻ tội đồ.

“Anh không dám nói…” – Hùng ôm mặt khóc. – “Anh sợ em chê bai, sợ em áp lực. Và anh sợ… phải nhắc lại cái ngày hôm đó.”

Và rồi, trong căn nhà u tối ấy, Hùng kể lại câu chuyện của mười năm trước.

Ngày đó, bố mẹ vừa mất, hai anh em sống nương tựa vào nhau. Hùng mười tám, Thúy mười ba. Một đêm mùa đông, chập điện gây cháy lớn. Ngọn lửa bùng phát dữ dội từ gian bếp, chặn đứng lối ra của Hùng đang ngủ trên gác xép gỗ.

“Lúc đó anh ngất đi vì khói. Anh nghĩ mình chết rồi.” – Hùng nấc nghẹn. – “Nhưng Thúy… con bé đã thoát ra được ngoài sân rồi. Nó thấy anh chưa ra, nó đã lấy cái chăn bông nhúng nước, lao ngược vào biển lửa.”

Thúy ngồi bên cạnh, mắt ráo hoảnh, như đang nghe chuyện của người khác.

“Nó tìm thấy anh, trùm chăn lên người anh rồi cõng anh ra. Cái xà nhà cháy rực rơi xuống… Rơi trúng lưng nó.” – Hùng nắm chặt tay đấm xuống nền nhà. – “Nó đỡ cho anh. Nó dùng cả tấm lưng bé nhỏ của nó để đỡ thanh gỗ đang cháy đó cho anh bò ra ngoài.”

Hùng được cứu sống, chỉ bị bỏng nhẹ. Còn Thúy, cô bé mười ba tuổi xinh xắn, học giỏi nhất trường, đã bị ngọn lửa thiêu rụi cả tương lai. 70% cơ thể bị bỏng độ 3, độ 4. Trải qua mười mấy cuộc phẫu thuật ghép da đau đớn thấu trời xanh, Thúy giữ được mạng sống, nhưng mất đi hình hài con người.

“Em gái anh đã từng có ước mơ làm tiếp viên hàng không.” – Hùng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự van lơn. – “Nhưng vì anh, giờ nó phải sống như một bóng ma trong chính ngôi nhà này. Mạng sống của anh là do nó đổi lấy. Da thịt của anh là do nó nhường cho. Em bảo anh làm sao có thể bỏ mặc nó? Mười triệu, hay một trăm triệu, hay cả cuộc đời này anh làm trâu làm ngựa cũng không trả hết nợ cho nó!”

Từng lời của Hùng như những nhát búa tạ giáng vào lồng ngực tôi. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã so đo tính toán từng đồng với ân nhân cứu mạng chồng mình. Tôi đã ghen tị với những vỉ thuốc giảm đau của một cô gái đã hy sinh cả tuổi thanh xuân và nhan sắc để tôi còn có một người chồng lành lặn ngày hôm nay.

Tôi nhìn Thúy. Cô gái ấy nhỏ bé, co ro trong bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng trong mắt tôi lúc này, cô ấy vĩ đại như một vị thánh.

“Anh xin lỗi…” – Hùng bò đến nắm lấy tay tôi. – “Anh biết mình có lỗi với em, với con cái sau này. Nhưng anh không thể…”

Phần 4: Vượt Qua Bờ Vực

Tôi gạt tay Hùng ra. Anh sững sờ, tưởng tôi sẽ nổi giận bỏ đi. Nhưng không. Tôi quỳ xuống trước mặt Thúy, ôm chầm lấy đôi chân khẳng khiu của cô ấy. Lần đầu tiên, tôi chạm vào cô em chồng mà không còn cảm giác xa lạ hay dò xét.

“Chị xin lỗi…” – Tôi òa khóc nức nở. – “Chị sai rồi Thúy ơi. Chị tồi tệ quá.”

Thúy hơi co người lại vì bất ngờ, nhưng rồi bàn tay sần sùi của cô ấy rụt rè đặt lên tóc tôi, vỗ nhẹ:

“Không sao đâu chị. Em quen rồi. Ai nhìn thấy em mà chẳng sợ.”
“Không! Chị không sợ!” – Tôi ngẩng lên, nước mắt nhòe nhoẹt. – “Em là người đẹp nhất mà chị từng gặp. Em đã sinh ra chồng chị lần thứ hai. Vậy mà chị lại ích kỷ, hẹp hòi…”

Hùng nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình ôm nhau khóc, anh cũng khóc theo. Căn nhà nhỏ chưa bao giờ nhiều nước mắt đến thế, nhưng đó là những giọt nước mắt rửa trôi đi hiểu lầm và hận thù.

Tối hôm đó, tôi ở lại nấu cơm. Bữa cơm đạm bạc chỉ có rau luộc và trứng rán, nhưng ấm cúng lạ thường. Tôi nhìn Thúy ăn cơm khó nhọc vì cơ hàm bị co rút, lòng quặn thắt.

“Hùng này,” – Tôi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. – “Từ tháng sau, anh không cần gửi mười triệu cho Thúy nữa.”

Hùng đánh rơi đôi đũa, Thúy cũng ngẩng phắt lên nhìn tôi. Không khí chùng xuống.

“Em… em nói gì cơ?” – Hùng lắp bắp.

Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay sần sùi của Thúy đặt vào tay Hùng:

“Mình sẽ đón Thúy lên thành phố ở cùng.”
“Cái gì?” – Cả hai anh em đồng thanh thốt lên.
“Chị đã tìm hiểu rồi.” – Tôi nói nhanh, giọng kiên quyết. – “Trên thành phố có bệnh viện bỏng quốc gia, có những liệu trình trị liệu tốt hơn ở đây nhiều. Thúy ở dưới này một mình, thuốc thang không đều đặn, lại buồn chán. Lên đó, nhà mình tuy chật một chút, em chịu khó ngủ sofa hoặc mình dồn phòng lại, nhưng có chị có anh chăm sóc.”
“Nhưng… nhưng tiền đâu?” – Hùng lo lắng. – “Chi phí trên đó đắt đỏ lắm.”
“Vợ chồng mình sẽ cố gắng.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng. – “Em sẽ nhận thêm việc về làm sổ sách buổi tối. Mình hoãn kế hoạch sinh con lại một năm. Khoản nợ ngân hàng mình xin giãn nợ. Quan trọng nhất là chữa trị cho Thúy. Chị nghe nói có phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ tái tạo mới, có thể giúp khuôn mặt em đỡ hơn. Dù tốn bao nhiêu, chị và anh Hùng cũng sẽ lo cho em.”

Thúy run rẩy, nước mắt chảy tràn qua những vết sẹo lồi lõm:

“Chị dâu… em… em làm phiền anh chị quá…”
“Đừng nói thế.” – Tôi siết chặt tay cô ấy. – “Em đã cứu mạng anh Hùng, tức là cứu cả cuộc đời chị. Bây giờ, đến lượt anh chị bảo vệ em. Chúng ta là gia đình mà.”

Phần 5: Đoạn Kết

Sáu tháng sau.

Trong phòng chờ của bệnh viện, tôi nắm chặt tay Hùng. Cả hai hồi hộp nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật. Hôm nay là ca phẫu thuật tái tạo da mặt thứ ba của Thúy. Bác sĩ nói tiên lượng rất tốt, cơ mắt của em ấy đã có thể khép lại được một phần.

Dù kinh tế gia đình tôi đang rất eo hẹp, bữa cơm không còn nhiều thịt cá như xưa, tôi phải thức đến hai giờ sáng để làm thêm việc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc đến thế.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra, gật đầu mỉm cười. Tôi và Hùng ôm chầm lấy nhau, vỡ òa sung sướng.

Tôi nhớ lại cái đêm nhìn thấy tin nhắn trừ mười triệu đồng. Lúc đó, tôi thấy đó là một sự mất mát. Nhưng giờ đây, tôi hiểu rằng, có những thứ không thể đo đếm bằng tiền. Mười triệu, một trăm triệu hay cả gia tài, cũng rẻ bèo so với tình thâm và lòng hiếu nghĩa.

Thúy đã cho đi cả tuổi thanh xuân để giữ lại mạng sống cho chồng tôi. Và giờ, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình để cùng anh bù đắp, tô lại những sắc màu cho cuộc đời xám xịt của cô ấy. Bởi vì, đó mới là ý nghĩa thực sự của hai chữ “Gia Đình”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News