Mưa lất phất rơi ngoài hiên, tiếng tí tách hòa lẫn với nhịp tim tôi, bình thản đến lạ. Tôi đứng trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên bức tường cũ kỹ, tay cầm ly trà nóng nhưng lòng lạnh như băng. Bên ngoài phòng khách, mẹ chồng tôi, bà Hương, đang cười nói rôm rả qua điện thoại. Giọng bà ngọt ngào, khác hẳn cái cách bà thường nói với tôi – khô khốc và đầy xét nét. Tôi biết bà đang nói chuyện với ai. Và tôi biết, trong két sắt của vợ chồng tôi, số tiền tiết kiệm bao năm giờ đã không cánh mà bay.
Nhưng tôi không nói gì. Chưa phải lúc. Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm trà, và nghĩ về kế hoạch mà tôi đã âm thầm chuẩn bị. Một kế hoạch không chỉ lấy lại những gì đã mất, mà còn khiến tất cả phải bất ngờ.
Tôi và Tuấn cưới nhau được năm năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng tôi luôn cố gắng vun đắp. Tuấn là một người chồng tốt, dù hơi nhu nhược trước mẹ anh, bà Hương. Bà sống cùng chúng tôi trong căn nhà hai tầng ở ngoại ô, một người phụ nữ sắc sảo, thích kiểm soát, và luôn tự hào về “những mối quan hệ” của mình. Tôi không phàn nàn, dù bà thường xuyên can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi. Tôi nhịn, vì tôi tin rằng gia đình là nơi cần sự hòa thuận.
Nhưng mọi thứ thay đổi cách đây ba tháng, khi tôi phát hiện số tiền 500 triệu trong két sắt – khoản tiết kiệm để mua căn hộ mới – đã biến mất. Két sắt chỉ có ba người biết mật mã: tôi, Tuấn, và bà Hương. Tuấn không bao giờ động vào tiền mà không hỏi ý tôi. Vậy chỉ còn một khả năng. Tôi không vội vàng tra hỏi, mà âm thầm quan sát.
Rồi tôi thấy bà Hương thay đổi. Bà bắt đầu chăm chút ngoại hình, mua những bộ váy đắt tiền, thường xuyên ra ngoài với lý do “gặp bạn”. Một buổi chiều, tôi vô tình thấy bà bước xuống từ một chiếc Audi bóng loáng, người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau tay lái mỉm cười với bà đầy ẩn ý. Anh ta trông chỉ khoảng 30 tuổi, tóc vuốt keo gọn gàng, mặc áo sơ mi đắt tiền. Tôi không ngạc nhiên, nhưng trái tim tôi khẽ nhói. Không phải vì ghen tuông, mà vì tôi nhận ra số tiền của chúng tôi đã đi đâu.
Tôi có thể đối chất với bà, nhưng tôi chọn cách khác. Tôi muốn lấy lại tất cả, không chỉ là tiền, mà còn là công lý. Và tôi muốn làm điều đó một cách hoàn hảo.
Bước đầu tiên của kế hoạch là tìm hiểu về người đàn ông trẻ tuổi kia. Qua một người bạn làm trong ngành bất động sản, tôi biết được anh ta tên là Kiên, một tay buôn xe hơi cũ, nổi tiếng với vẻ ngoài hào nhoáng và tài ăn nói. Kiên thường xuyên tiếp cận những người phụ nữ lớn tuổi, giàu có, để moi tiền hoặc lợi dụng mối quan hệ. Chiếc Audi mà anh ta lái, tôi chắc chắn, được mua bằng tiền của bà Hương – hay chính xác hơn, tiền của vợ chồng tôi.
Tôi không vội vàng. Tôi bắt đầu xuất hiện ở những nơi Kiên hay lui tới, vờ như một khách hàng tiềm năng muốn mua xe. Một buổi chiều, tại showroom của anh ta, tôi bước vào, ăn mặc giản dị nhưng đủ tinh tế để thu hút sự chú ý. Kiên tiếp tôi với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy cơ hội. “Chị muốn tìm xe gì? Audi, BMW hay Mercedes? Em có tất cả!” anh ta nói, giọng trơn tru.
Tôi mỉm cười, giả vờ ngây thơ. “Tôi muốn một chiếc Audi, giống chiếc tôi thấy anh lái hôm trước. Đẹp lắm, chắc đắt lắm nhỉ?”
Kiên cười lớn, rõ ràng hài lòng với sự tò mò của tôi. “Chị tinh mắt thật. Chiếc đó là hàng độc, giá hơn một tỷ. Nhưng nếu chị thích, em có thể tìm một chiếc tương tự, giá tốt hơn.”
Tôi gật đầu, ra vẻ hào hứng, nhưng trong lòng đã bắt đầu dệt nên tấm lưới. Tôi để Kiên nghĩ rằng tôi là một con mồi dễ dụ, một người phụ nữ có tiền nhưng thiếu kinh nghiệm. Tôi để lại số điện thoại, hẹn gặp lại để “bàn chuyện mua xe”.
Trong khi đó, ở nhà, tôi vẫn đóng vai con dâu ngoan ngoãn. Tôi không hề nhắc đến số tiền đã mất, không hỏi bà Hương về những chuyến đi chơi hay chiếc Audi. Thay vào đó, tôi tỏ ra quan tâm hơn, thường xuyên hỏi thăm bà, tặng bà những món quà nhỏ. Bà Hương ban đầu nghi ngờ, nhưng dần dần, bà thả lỏng, thậm chí còn khoe với tôi về “người bạn đặc biệt” của mình. “Kiên là một chàng trai tốt,” bà nói, ánh mắt lấp lánh. “Nó biết cách làm người khác vui.”
Tôi mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ: “Tốt đến mức lấy tiền của con trai bà để mua xe, đúng không?”
Bước thứ hai của kế hoạch là tạo ra một cái bẫy. Tôi liên lạc với Kiên, nói rằng tôi muốn mua chiếc Audi mà anh ta đang sử dụng, nhưng với điều kiện anh ta phải chứng minh chiếc xe thuộc về anh ta hợp pháp. “Tôi không muốn rắc rối với pháp luật,” tôi nói, giọng cẩn trọng. “Anh có giấy tờ xe không? Tôi cần kiểm tra.”
Kiên cười lớn, tự tin đáp: “Chị yên tâm, xe của em sạch sẽ. Giấy tờ đầy đủ, mai em mang qua cho chị xem.”
Ngày hôm sau, Kiên mang đến một bộ giấy tờ, nhưng tôi nhận ra ngay một chi tiết bất thường: chiếc xe đứng tên một người khác, không phải Kiên. Tôi giả vờ không để ý, chỉ gật đầu và hẹn gặp lại. Nhưng tối đó, tôi liên lạc với một người bạn làm trong ngành công an, nhờ kiểm tra thông tin chiếc xe. Kết quả không ngoài dự đoán: chiếc Audi được mua từ một nguồn không rõ ràng, và Kiên đã sử dụng giấy tờ giả để qua mặt bà Hương.
Tôi biết mình đã nắm được con át chủ bài.
Bước cuối cùng của kế hoạch là đối mặt. Tôi mời bà Hương và Kiên đến một quán cà phê sang trọng, nói rằng tôi muốn “tổ chức một buổi gặp mặt thân mật”. Bà Hương, vẫn không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý, còn Kiên thì hào hứng vì nghĩ tôi sắp chi tiền mua xe.
Tại quán, tôi mở lời nhẹ nhàng: “Mẹ, con biết mẹ rất quý anh Kiên. Và con cũng thấy chiếc Audi của anh ấy rất đẹp. Nhưng con có chuyện muốn hỏi.”
Bà Hương cau mày, còn Kiên bắt đầu lúng túng. Tôi đặt bộ giấy tờ xe lên bàn, cùng với một bản sao biên bản điều tra từ bạn tôi ở công an. “Chiếc xe này không hợp pháp, anh Kiên. Và số tiền mua xe, con nghĩ mẹ biết rõ nó từ đâu mà có.”
Bà Hương tái mặt, tay run run cầm tờ giấy. “Linh, con… con nói gì vậy?” bà lắp bắp.
Tôi mỉm cười, giọng bình tĩnh: “Mẹ, con không trách mẹ. Nhưng số tiền 500 triệu trong két sắt là của vợ chồng con, không phải của mẹ. Con đã báo cảnh sát về chiếc xe này. Họ đang chờ anh Kiên để làm rõ.”
Kiên đứng bật dậy, định bỏ chạy, nhưng hai người đàn ông mặc thường phục – bạn của tôi trong ngành công an – đã xuất hiện, chặn anh ta lại. “Anh Kiên, mời anh theo chúng tôi,” một người nói, giọng lạnh lùng.
Bà Hương ôm mặt, nước mắt lăn dài. “Linh, mẹ xin lỗi… mẹ không biết… mẹ chỉ muốn…”
“Muốn giúp anh Kiên?” tôi ngắt lời, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh. “Mẹ, con không cần lời xin lỗi. Con chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về vợ chồng con.”
Một tuần sau, mọi chuyện kết thúc ngoài sức tưởng tượng. Kiên bị bắt vì tội lừa đảo và sử dụng giấy tờ giả. Chiếc Audi được tịch thu, nhưng nhờ một người bạn môi giới, tôi mua lại nó với giá rẻ từ cơ quan điều tra, hoàn toàn hợp pháp. Số tiền 500 triệu, sau khi Kiên khai nhận, được tìm thấy trong một tài khoản bí mật mà anh ta chưa kịp tiêu. Tôi lấy lại toàn bộ, thậm chí còn lời thêm chiếc xe.
Bà Hương, sau sự việc, trở nên lặng lẽ hơn. Bà xin lỗi tôi và Tuấn, hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của chúng tôi nữa. Tuấn, khi biết sự thật, chỉ biết ôm tôi, thì thầm: “Anh không ngờ em lại mạnh mẽ đến vậy, Linh.”
Tôi mỉm cười, nhìn chiếc Audi đỗ trước sân, lấp lánh dưới ánh nắng. Nhưng bất ngờ lớn nhất không phải là chiếc xe hay số tiền. Một buổi chiều, khi tôi đang kiểm tra giấy tờ, tôi tìm thấy một lá thư nhỏ trong ngăn kéo của bà Hương. Bên trong là dòng chữ run run: “Linh, mẹ sai rồi. Nhưng mẹ luôn coi con như con gái. Cảm ơn con đã không vạch trần mẹ trước mặt Tuấn.”
Tôi gấp lá thư lại, lòng bỗng nhẹ nhõm. Kế hoạch của tôi không chỉ lấy lại tiền và xe, mà còn giữ được một gia đình – theo cách mà không ai ngờ tới.