Phần 1: Chuyến Xe Bão Táp
Cơn mưa tháng Bảy rả rích, kéo dài như một nỗi u uất không tên phủ lên cả thành phố xám xịt. Tôi ngồi co ro ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe khách Bắc – Nam, tay ôm chặt chiếc ba lô sờn mép. Trong đó, ngoài vài bộ quần áo cũ, là hộp sữa ngoại tôi nhịn ăn sáng cả tháng nay để mua cho bé Bống, và một con búp bê biết khóc biết cười mà con bé ao ước từ lâu.
Tôi tên Thảo. Hai mươi bảy tuổi, cái tuổi đáng lẽ rực rỡ nhất của người đàn bà, thì tôi lại đang héo hon mòn mỏi nơi đất khách quê người.
Tôi đi làm công nhân may ở khu công nghiệp cách nhà hơn hai trăm cây số. Lương cơ bản cộng tăng ca, chắt bóp lắm mỗi tháng cũng được hơn tám triệu. Tôi giữ lại ba triệu để trả tiền trọ, ăn mì tôm, còn lại năm triệu, tôi gửi đều đặn về cho mẹ chồng nuôi bé Bống.
Năm triệu ở quê không phải là số tiền nhỏ. Tôi đã tính toán kỹ, tiền sữa, tiền cháo, tiền bỉm, thậm chí cả tiền thuốc thang lặt vặt cho con cũng chỉ ngót nghét ba triệu. Hai triệu còn lại, tôi biếu bà nội coi như tiền công chăm cháu và phụ tiền điện nước. Chồng tôi – Hùng – thì đi làm công trình tận trong Nam, nghe nói lương cao nhưng công việc bấp bênh, mấy tháng nay anh bảo chủ nợ lương nên chẳng gửi về đồng nào. Gánh nặng kinh tế đè nặng lên vai tôi, nhưng cứ nghĩ đến nụ cười của con gái và lời hứa “giữ trọn đạo hiếu” với nhà chồng, tôi lại cắn răng làm tiếp.
Lần này tôi về phép đột xuất. Một linh tính không lành cứ thôi thúc tôi suốt ruột gan mấy ngày nay. Gọi điện về thì mẹ chồng ậm ừ, bảo Bống đang ngủ, lúc thì bảo con bé đi chơi hàng xóm. Tôi nhớ con đến quay quắt.
Xe dừng ở đầu làng lúc chập choạng tối. Mưa vẫn chưa dứt. Tôi không gọi điện báo trước, muốn dành cho cả nhà, và đặc biệt là con gái bé bỏng một sự bất ngờ. Tôi hình dung ra cảnh Bống sẽ reo lên, sà vào lòng mẹ, và bà nội sẽ cười xòa mắng yêu tôi sao về mà không báo để bà nấu cơm ngon.
Con đường làng lầy lội bùn đất. Ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những nếp nhà ngói đỏ. Nhà chồng tôi nằm cuối ngõ, căn nhà hai tầng khang trang mà vợ chồng tôi dốc hết vốn liếng cưới xin cộng với tiền vay mượn mới xây được cách đây ba năm.
Vừa đến cổng, tôi đã thấy lạ. Cánh cổng sắt không khóa, khép hờ hững. Một mùi thơm ngào ngạt bay ra, lấn át cả mùi mưa tanh nồng. Đó là mùi sả, mùi gừng, và đặc biệt là mùi nướng thơm lừng của hải sản.
Tim tôi đập thình thịch. Nhà có khách sao? Hay hôm nay là giỗ chạp ai mà tôi quên mất?
Phần 2: Bức Màn Sự Thật
Tôi rón rén bước vào sân. Tiếng cười nói rôm rả vọng ra từ phòng khách. Tôi nhận ra giọng của mẹ chồng – bà Phán, giọng chua loét của chị Thắm – chị dâu tôi, và tiếng hò hét của hai đứa con trai chị Thắm: thằng Tí và thằng Tèo.
Tôi định cất tiếng gọi “Mẹ ơi”, nhưng bước chân tôi khựng lại ngay bậc thềm. Qua ô cửa sổ kính chưa kịp kéo rèm, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Giữa phòng khách, trên chiếc chiếu trúc trải rộng, là một “đại tiệc” đúng nghĩa. Không phải cơm rau dưa đạm bạc như những lần mẹ chồng than thở với tôi qua điện thoại. Trên mâm là hai con tôm hùm đỏ au, to bằng bắp tay người lớn, đang bốc khói nghi ngút. Bên cạnh là đĩa mực hấp, ngao xào và cả lẩu hải sản.
Bà Phán đang tỉ mẩn bóc lớp vỏ tôm hùm dày cộp, gỡ lấy phần thịt trắng ngần, nhúng vào bát nước chấm sóng sánh rồi bỏ vào bát cho thằng Tí.
“Ăn đi cháu đích tôn của bà. Ăn nhiều vào cho thông minh, chóng lớn.”
Chị Thắm ngồi cạnh, vừa gặm càng cua vừa xuýt xoa:
“Mẹ công nhận mát tay thật, con tôm này chắc thịt quá. Mà con Thảo nó gửi tiền về đúng hẹn ghê mẹ nhỉ? Tháng nào cũng ting ting mùng 5, không trật ngày nào.”
Bà Phán cười khẩy, tiếng cười nghe sắc lạnh như dao cứa:
“Nó ngu thì nó chịu. Cứ bảo ở nhà nuôi con tốn kém lắm, sữa ngoại đắt đỏ, nó tin sái cổ. Chứ con ranh con kia ăn uống đáng bao nhiêu.”
“Con ranh con kia”?
Tôi bàng hoàng, mắt dáo dác tìm kiếm. Và rồi, tôi thấy Bống.
Góc phòng, nơi ánh đèn tuýp không chiếu tới, con gái tôi ngồi thu lu trên một chiếc ghế nhựa nhỏ xíu. Trước mặt con không phải là tôm hùm, cũng chẳng phải mực hay thịt thà.
Là một bát cháo. Một bát cháo trắng loãng toẹt, lềnh bềnh vài hạt gạo nở bung bét, nguội ngắt.
Con bé xúc từng thìa cháo đưa lên miệng một cách khó nhọc. Mắt nó nhìn chằm chằm vào mâm cỗ của bà và anh chị, nuốt nước bọt.
“Bà ơi… Bống muốn ăn tôm…” – Con bé lí nhí cất tiếng, giọng khàn đặc.
Chị Thắm quay sang, trừng mắt:
“Ăn cái gì mà ăn! Mày đang bị đi tướt, ăn vào để tối tao hầu mày à? Ăn cháo đi cho lành bụng. Nhanh lên còn đi ngủ.”
Bà Phán chép miệng, quẳng cái vỏ tôm xuống mâm:
“Mẹ nó gửi tiền về chỉ đủ mua cháo thôi con ạ. Muốn ăn tôm hùm thì bảo mẹ mày về mà mua. Số này là bà với bác Thắm mua cho anh Tí anh Tèo, vì anh Tí anh Tèo là con trai, sau này còn thờ cúng tổ tiên. Con là con gái, ăn thế thôi.”
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Máu nóng dồn lên mặt, tay chân run lẩy bẩy. Năm triệu! Năm triệu mồ hôi nước mắt tôi đổi bằng những bữa mì tôm, những đêm tăng ca mờ mắt. Vậy mà con tôi phải ăn cháo trắng nhìn người khác ăn tôm hùm ngay trong chính ngôi nhà của bố nó?
Tôi không thể nhịn được nữa. Tôi đẩy mạnh cửa, bước vào.
Phần 3: Cơn Giận Của Người Mẹ
“Rầm!”
Cánh cửa va vào tường tạo nên tiếng động lớn khiến cả nhà giật bắn mình. Thằng Tí đang gặm tôm, giật mình đánh rơi cả miếng thịt xuống đất.
Bà Phán quay ra, mặt cắt không còn giọt máu khi thấy tôi đứng sừng sững ngay cửa, nước mưa ướt đẫm người, đôi mắt đỏ ngầu.
“Th… Thảo? Sao… sao con về giờ này?”
Chị Thắm vội vàng lấy tờ giấy ăn che miệng, nhưng vết dầu mỡ tôm hùm vẫn bóng nhẫy trên môi:
“Ơ… cô Thảo. Về sao không báo trước? Để… để chị dọn…”
Tôi không trả lời họ. Tôi vứt cái ba lô ướt sũng xuống sàn, lao đến bên con gái. Bống nhìn thấy tôi, đôi mắt nó sáng lên, nhưng rồi lại òa khóc nức nở. Con bé gầy rộc đi, hai má hóp lại, tay chân khẳng khiu xanh xao. Trên cánh tay con còn lằn lên mấy vết bầm tím – dấu vết của những cái véo trộm mà tôi từng nghi ngờ nhưng không dám tin.
“Mẹ… mẹ ơi… Bống đói…”
Tiếng “đói” của con như xé toạc tâm can tôi. Tôi hất tung bát cháo loãng trên bàn xuống đất. “Xoảng!” Bát cháo vỡ tan tành, nước cháo trắng đục chảy lênh láng ra sàn nhà, lẫn vào những vỏ tôm hùm đỏ au. Một sự tương phản chua chát.
“Đây là cách mẹ chăm cháu đấy à?” – Tôi gằn giọng, nhìn thẳng vào mặt bà Phán. – “Năm triệu con gửi về mỗi tháng, mẹ nói mua sữa ngoại, mua vitamin, mua thức ăn tươi cho cháu. Hóa ra là để mua tôm hùm cho cháu đích tôn của mẹ, còn con gái con ăn cháo trắng?”
Bà Phán sau phút hoảng loạn ban đầu, bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Bà ta đứng dậy, chống nạnh, cái giọng chua ngoa hàng ngày lại trỗi dậy:
“Chị ăn nói cho cẩn thận! Nó bị đau bụng, tôi cho ăn cháo là tốt cho nó. Tôm hùm nhiều đạm, trẻ con ăn vào đầy bụng chứ báu bở gì. Tôi là bà nội nó, tôi hại nó chắc?”
“Đau bụng?” – Tôi cười cay đắng – “Đau bụng mà người nó gầy trơ xương thế kia à? Đau bụng mà trên tay nó tím bầm thế kia à? Chị Thắm, chị cũng là mẹ, chị nhìn con chị ăn sung mặc sướng, con tôi ngồi xó nhà húp cháo, chị nuốt có trôi không?”
Chị Thắm bĩu môi:
“Cô hay nhỉ. Con Tí con Tèo là cháu đích tôn, mẹ ưu tiên là phải đạo. Cô phận làm dâu, làm em, đi làm có mấy đồng bạc lẻ mà đã lên mặt dạy đời à?”
“Mấy đồng bạc lẻ?” – Tôi hét lên – “Đó là máu của tôi! Là nước mắt của tôi!”
Không khí căng thẳng tột độ. Bà Phán thấy tôi làm căng, liền đổi giọng bù lu bù loa:
“Ối giời ôi! Con dâu nó về nó đánh mẹ chồng! Tôi nuôi con cho nó đi làm đĩ làm điếm ở thành phố, giờ nó về nó hất đổ mâm cơm của tôi! Đồ vô phúc!”
Bà ta vừa khóc vừa liếc mắt vào cánh cửa phòng ngủ đóng kín bên trong. Một cử chỉ rất lạ.
Tại sao bà ta lại nhìn vào phòng ngủ của tôi?
Tôi nheo mắt. Có tiếng động lạch cạch phát ra từ căn phòng đó. Căn phòng mà đáng lẽ ra phải trống không vì chồng tôi đi vắng.
Một linh cảm mách bảo tôi, sự thật còn tàn khốc hơn bát cháo trắng kia nhiều.
Phần 4: Kẻ Trốn Trong Bóng Tối
Tôi bế thốc bé Bống lên tay, bước sầm sập về phía phòng ngủ.
“Cô làm cái gì đấy? Không được vào!” – Bà Phán hét lên, lao ra chặn đường tôi.
“Chị Thắm, cản nó lại!”
Chị Thắm cũng nhảy bổ vào lôi áo tôi. Nhưng cơn điên của người mẹ khiến tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi hất văng tay chị ta ra, đạp mạnh vào cánh cửa gỗ.
Cửa không khóa.
Cánh cửa bật mở. Mùi máy lạnh phả ra mát rượi, đối lập hoàn toàn với cái nóng bức ngoài phòng khách. Và trên chiếc giường nệm êm ái, một người đàn ông đang luống cuống mặc lại chiếc áo ba lỗ, tay vẫn còn cầm cái điện thoại chơi game dở.
Là Hùng. Chồng tôi.
Tôi đứng chết lặng. Bống trên tay tôi cũng im bặt vì sợ hãi. Hùng – người chồng mà tôi tưởng đang “dầm mưa dãi nắng” ở công trường miền Nam, người mà tôi thương xót vì bị “nợ lương” – đang ở đây. Da dẻ trắng trẻo, bụng phệ ra vì bia rượu, mặt mũi hồng hào.
Dưới sàn nhà, bên cạnh chân giường, là một đĩa tôm hùm ăn dở và mấy lon bia.
“Hùng?” – Tôi thốt lên, giọng lạc đi.
Hùng nhìn tôi, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
“Thảo… em… em về bao giờ thế?”
Tôi nhìn Hùng, rồi nhìn bà Phán và chị Thắm đang đứng cúi mặt ngoài cửa. Bức tranh toàn cảnh hiện ra rõ mồn một.
“Anh về bao lâu rồi?” – Tôi hỏi, bình tĩnh đến lạ lùng.
Hùng im lặng. Bà Phán vội chen vào chữa cháy:
“Nó… nó mới về hôm qua! Nó bị đuổi việc, buồn quá nên về với mẹ. Mẹ chưa kịp báo cho con…”
“Đừng nói dối nữa!” – Tôi ngắt lời, chỉ tay vào đống quần áo bẩn chất đống trong giỏ, có cả những bộ đồ mùa đông. – “Mới về hôm qua mà có quần áo mùa đông à? Anh về từ Tết đúng không?”
Hùng cúi đầu, lí nhí:
“Anh… anh về được 5 tháng rồi.”
5 tháng.
5 tháng qua, tôi cày cuốc như trâu ngựa. Hùng nói dối đi làm xa, thực chất là chui rúc ở nhà ăn bám. 5 tháng qua, tiền tôi gửi về, không chỉ nuôi con, nuôi mẹ chồng, mà còn nuôi cả thằng chồng vô dụng này. Và đau đớn hơn, hắn ta ở nhà, chứng kiến con mình bị hắt hủi, bị cho ăn cháo trắng, trong khi hắn và gia đình chị gái hắn ăn tôm hùm bằng chính tiền mồ hôi nước mắt của vợ.
“Tại sao?” – Tôi hỏi, nước mắt trào ra. – “Anh là bố nó mà? Anh ngồi trong phòng máy lạnh, ăn hải sản, để con anh ngồi ngoài kia húp cháo thừa canh cặn à?”
Hùng ngẩng lên, gân cổ cãi cùn:
“Thì… thì mẹ bảo trẻ con ăn hải sản không tốt. Với lại… anh thất nghiệp, anh áp lực lắm chứ! Em tưởng anh sướng à? Em đi làm có tiền, em gửi về là trách nhiệm của em. Có mấy con tôm mà em cũng so đo với cả nhà à?”
“Bốp!”
Tôi tát Hùng một cái cháy má. Cái tát dồn nén tất cả uất hận, tủi nhục.
“Trách nhiệm? Trách nhiệm của tôi là nuôi con tôi, chứ không phải nuôi một lũ ký sinh trùng hút máu!”
Phần 5: Đoạn Kết Bất Ngờ
Tôi không gào khóc nữa. Sự thất vọng đã chạm đáy biến thành sự quyết tuyệt lạnh lùng. Tôi đặt Bống xuống giường, mở tủ, vơ hết quần áo của con và những giấy tờ quan trọng nhét vào ba lô.
“Cô định làm gì? Cô định mang cháu tôi đi đâu?” – Bà Phán hốt hoảng lao tới giằng lấy tay tôi.
Tôi hất tay bà ra, nhìn thẳng vào mắt bà với ánh nhìn sắc lẹm khiến bà ta phải lùi lại.
“Cháu bà? Lúc nó ăn cháo trắng sao bà không nhớ nó là cháu bà? Từ giờ phút này, nó không còn bà nội, không còn bố, cũng chẳng có họ hàng gì ở cái nhà này nữa.”
Tôi quay sang Hùng, ném vào mặt anh ta tờ đơn ly hôn tôi đã viết sẵn và để trong đáy ba lô từ lâu – thứ mà tôi từng định xé đi vì muốn cho con một gia đình trọn vẹn. Nhưng giờ thì không cần nữa.
“Ký đi. Tòa sẽ giải quyết. Còn số tiền 5 tháng qua tôi gửi về, coi như tôi bố thí cho các người mua thuốc chữa cái nhân cách thối nát.”
Tôi bế Bống bước ra khỏi nhà. Mưa vẫn rơi tầm tã. Bà Phán chạy theo ra đến cổng, nhưng không phải để giữ tôi lại, mà là để gào lên:
“Mày đi thì đi luôn đi! Đừng có mong tao trả lại một xu nào! Đồ con đàn bà mất nết!”
Tôi không ngoảnh lại. Tôi ôm chặt con gái vào lòng, che chắn cho con khỏi những hạt mưa lạnh buốt.
Ra đến đầu ngõ, bất ngờ có một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đỗ xịch lại. Cửa kính hạ xuống. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự bước xuống, cầm chiếc ô che cho mẹ con tôi.
Đó là bác Hải – luật sư, bạn cũ của bố tôi, người mà tôi đã lén liên lạc trước khi về đây. Thực ra, tôi không chỉ về vì linh tính. Cách đây một tuần, một người hàng xóm tốt bụng đã chụp ảnh Hùng đang ngồi nhậu nhẹt ở quán bia đầu làng và gửi cho tôi. Tôi đã nghi ngờ, nhưng tôi cần tận mắt chứng kiến để có đủ dũng khí dứt bỏ.
“Xong rồi hả cháu?” – Bác Hải hỏi, giọng trầm ấm.
“Vâng, xong hết rồi bác ạ. Chúng ta đi thôi.” – Tôi đáp, giọng nhẹ tênh.
Tôi bước lên xe. Trong ánh đèn pha quét qua màn mưa, tôi thấy Hùng và bà Phán đang đứng chết trân ở cổng nhìn theo. Họ không biết rằng, trước khi về đây, tôi đã trúng một hợp đồng môi giới đất đai lớn, số tiền hoa hồng lên đến cả tỷ đồng. Tôi đã định dùng số tiền đó để sửa sang nhà cửa, đón cả nhà đi du lịch.
Nhưng giờ, số tiền đó sẽ là khởi đầu mới cho tôi và Bống.
Trên xe, Bống rúc vào ngực tôi, thầm thì:
“Mẹ ơi, con vẫn đói…”
Tôi mỉm cười, hôn lên trán con, nước mắt hạnh phúc lăn dài:
“Mẹ biết rồi. Bây giờ mình đi ăn tôm hùm nhé. Tôm hùm của riêng hai mẹ con mình.”
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng ngôi nhà ngói đỏ với những con người lòng dạ hẹp hòi, và những vỏ tôm hùm rỗng tuếch như chính tình thân của họ. Phía trước, dù trời vẫn mưa, nhưng tôi biết ngày mai nắng sẽ lên.