Phần 1: Bóng tối trong căn bếp
Đồng hồ điểm 3 giờ sáng.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại đặt dưới gối rung lên bần bật như một cơn co giật. Tôi tắt vội, sợ làm thức giấc người đàn ông đang nằm quay lưng lại với mình. Hùng – chồng tôi – vẫn ngáy đều, hơi thở nồng nặc mùi rượu từ cuộc nhậu nhẹt đêm qua.
Tôi rón rén rời khỏi giường. Cái lạnh của sương sớm luồn qua khe cửa sổ, ngấm vào da thịt tê buốt. Hôm nay là ngày giỗ cụ Tổ của dòng họ Lê, một dòng họ danh giá nhất cái thị trấn này, và cũng là cái lồng son giam hãm tuổi xuân của tôi suốt 5 năm qua.
Xuống bếp, mẹ chồng tôi – bà Phán – đã ngồi đó tự bao giờ. Bà ngồi trên chiếc phản gỗ, tay lần tràng hạt, mắt nhắm nghiền nhưng tai thì thính hơn cả loài mèo.
– Dậy rồi đấy à? – Giọng bà khàn đục, lạnh lẽo. – Hôm nay 30 mâm, liệu mà làm cho khéo. Đừng để người ta cười vào mặt cái nhà này là rước về một đứa con dâu vụng thối vụng nát.
– Dạ, con biết rồi mẹ.
– Cô bếp từ chối rồi, hôm nay mày tự làm đi. Tiền công thuê người tao giữ, coi như mày đóng góp cho giỗ cụ.
Tôi sững người. 30 mâm cỗ. Một mình tôi?
– Mẹ… nhưng một mình con làm sao xoay sở kịp? Chị Hằng, chị Mai đâu ạ?
– Các chị mày bận trang điểm, đón khách. Mày phận dâu con, lại chưa sinh được mụn con nào cho cái nhà này, thì lấy công làm lãi. Không làm được thì cuốn xéo.
Bà nói xong, đứng dậy phủi mông đi thẳng lên nhà trên, để lại tôi trơ trọi giữa căn bếp rộng thênh thang và lạnh lẽo.
Tôi nhìn đống thực phẩm chất cao như núi: gà sống, thịt lợn, rau củ, gạo nếp… Một sự uất ức trào dâng lên cổ họng, đắng ngắt. Nhưng tôi không khóc. Nước mắt của tôi đã cạn từ những đêm chờ chồng, từ những lời mỉa mai “cây độc không trái” của họ hàng.
Tôi bắt đầu làm. Tiếng dao thớt lách cách vang lên đơn độc.
5 giờ sáng, tay tôi bắt đầu tê dại vì ngâm nước lạnh làm gà. 7 giờ sáng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo dù trời rét căm căm. Bếp lửa hừng hực, mùi dầu mỡ bám chặt vào tóc, vào da. 9 giờ sáng, những vị khách đầu tiên đến. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng giày cao gót lạch cạch trên nền gạch hoa.
Hùng xuống bếp, quần áo là lượt phẳng phiu, nước hoa thơm phức. Anh ta nhìn lướt qua tôi – đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc – với ánh mắt chán ghét.
– Nhanh cái tay lên. Khách khứa đến đông rồi mà chưa thấy mâm nào bê lên. Làm ăn lề mề thế này à?
– Anh không thấy em đang làm không ngơi tay sao? – Tôi gắt nhẹ.
– Đừng có trả treo. Mẹ bảo cô làm được thì cô phải làm được. Đừng làm xấu mặt tôi.
Nói rồi anh quay lưng đi, ra ngoài kia nâng ly chúc tụng, để mặc vợ mình vật lộn với 30 con gà và nồi xôi khổng lồ.
Phần 2: Bữa tiệc của những kẻ đạo đức giả
11 giờ trưa. 30 mâm cỗ được bày lên tươm tất.
Gà luộc vàng ươm, nem rán giòn rụm, nộm hoa chuối trắng phau… Tất cả đều hoàn hảo. Khách khứa tấm tắc khen bà Phán khéo dạy con dâu, khen nhà họ Lê có phước.
Bà Phán cười tít mắt, chiếc áo dài nhung đỏ rung lên theo từng nhịp cười: – Ôi dào, các bác quá khen. Cháu nó cũng được cái chịu khó, bù lại cái khoản… tịt ngòi.
Cả mâm cỗ cười ồ lên. Tiếng cười như những mũi kim châm vào tim tôi. Tôi đứng nép sau cánh cửa bếp, bưng bát cơm nguội chan với ít nước canh thừa, nuốt không trôi.
Tôi thấy Hùng đang gắp thức ăn cho một cô gái lạ mặt ngồi cạnh. Cô ta trẻ, đẹp, váy ngắn, trang điểm đậm. Đó là Thư – người yêu cũ của Hùng, hoặc có thể là “người yêu mới” mà cả gia đình này đang dung túng. Thư liếc nhìn về phía bếp, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích và thương hại.
Mẹ chồng tôi cũng đon đả với Thư: – Ăn nhiều vào cháu, lấy sức mà đẻ. Chứ trông chờ gì vào cái loại cau điếc.
Tôi đặt bát cơm xuống. Tay tôi run lên bần bật. Sự nhẫn nhịn suốt 5 năm qua, ngỡ như là đức hạnh, giờ đây tôi mới nhận ra đó là sự ngu ngốc.
Tiệc tàn. Khách khứa lục tục ra về.
Bãi chiến trường để lại là 30 mâm bát đũa ngổn ngang, xương xẩu, giấy ăn vứt bừa bãi. Mùi rượu, mùi thức ăn thừa quyện vào nhau tạo nên một thứ mùi nôn mửa.
– Dọn đi! – Bà Phán ra lệnh, tay xỉa xói răng. – Dọn cho sạch. Tí nữa cái Thư nó ở lại chơi, đừng để nhà cửa bẩn thỉu nó cười cho.
Hùng và Thư ngồi ở phòng khách uống trà, xem tivi, cười đùa rúc rích. Các chị chồng thì lấy cớ đau lưng, bận con nhỏ, tót về phòng nằm nghỉ.
Chỉ còn mình tôi và núi bát đĩa bên giếng nước sau nhà.
Phần 3: Bản giao hưởng của sự đổ vỡ
Trời bắt đầu ngả về chiều. Ánh hoàng hôn đỏ quạch như máu hắt xuống sân giếng.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa thấp lè tè. Lưng tôi đau như muốn gãy đôi. Bụng dưới râm ran đau âm ỉ. Tôi nhúng tay vào chậu nước rửa bát đầy dầu mỡ, bọt xà phòng sủi lên nhờ nhờ, đục ngầu.
Một cái bát. Hai cái bát. Ba cái bát.
Tiếng cười đùa của Hùng và Thư vọng ra từ cửa sổ phòng khách như xát muối vào lòng.
“Anh tính bao giờ giải quyết dứt điểm?” – Tiếng Thư nũng nịu. “Sớm thôi. Đợi mẹ tìm cớ đuổi cô ta đi đã. Em yên tâm.” – Tiếng Hùng thủ thỉ.
“Choang!”
Chiếc bát trên tay tôi trượt xuống nền xi măng, vỡ tan tành.
Tiếng vỡ giòn tan, sắc lạnh xé toạc không gian buổi chiều tà.
Tôi nhìn mảnh sành vỡ nát dưới chân. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Không phải sợ hãi. Mà là giải thoát.
Tôi cầm chiếc đĩa thứ hai lên. Không cần rửa. Tôi ném mạnh xuống đất. “Choang!”
Cái thứ ba. Cái thứ tư. “Xoảng! Choang! Rầm!”
Tôi đứng dậy, cầm cả chồng bát đĩa ném thẳng vào tường. Tiếng gốm sứ vỡ vụn tạo thành một bản nhạc hỗn loạn, điên cuồng và đầy uy lực. Tôi vừa ném vừa cười, nước mắt trào ra giàn giụa. Đập vỡ đi! Đập vỡ cái sự chịu đựng này, đập vỡ cái gia phong giả tạo này!
Tiếng động lớn khiến cả nhà náo loạn. Bà Phán hốt hoảng chạy ra, theo sau là Hùng và Thư.
– Mày làm cái gì thế hả? Con điên kia! – Bà Phán hét lên, mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy đống bát đĩa sứ Giang Tây đắt tiền giờ chỉ còn là đống vụn.
Hùng lao tới, định tát tôi: – Cô bị ma nhập à? Dừng lại ngay!
Tôi trừng mắt nhìn Hùng. Lần đầu tiên trong 5 năm, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta với sự căm thù cháy bỏng. Ánh mắt tôi sắc lẻm khiến tay Hùng khựng lại giữa không trung.
Trên tay tôi vẫn cầm chiếc đĩa cuối cùng – chiếc đĩa to nhất dùng để bày gà cúng.
– Tránh ra! – Tôi hét lên, giọng lạc đi nhưng đầy uy quyền.
Tôi giơ cao chiếc đĩa và đập mạnh xuống ngay dưới chân Hùng. Mảnh sành bắn tung tóe, xước qua chân Thư khiến cô ta hét lên sợ hãi, nép vào lưng Hùng.
Không gian im bặt. Chỉ còn tiếng thở dốc của tôi.
Phần 4: Cú chốt hạ
Tôi đứng giữa đống hoang tàn, người lấm lem dầu mỡ, nhưng đầu ngẩng cao chưa từng thấy. Tôi rút trong túi tạp dề ra một tờ giấy đã bị nhàu nát một góc.
– Các người muốn đuổi tôi đi đúng không? Muốn rước cô ta về đúng không? – Tôi chỉ tay vào Thư.
Bà Phán lắp bắp: – Mày… mày nói năng hồ đồ cái gì…
– Không cần mẹ phải nhọc công tìm cớ. – Tôi cười nhạt. – Hôm nay, trước mặt vong linh tổ tiên nhà họ Lê, tôi tuyên bố: Tôi sẽ ly hôn.
Cả nhà sững sờ. Hùng nhíu mày: – Cô dọa ai? Cô bỏ tôi thì cô ra đường mà ở, tay trắng nhé!
– Tôi không cần cái nhà này. – Tôi vuốt phẳng tờ giấy trên tay, giơ lên trước mặt họ. – Đây là kết quả siêu âm sáng nay.
Bà Phán nheo mắt, chộp lấy tờ giấy. Hùng cũng chụm đầu vào xem.
“Kết quả: Thai đôi. 7 tuần. Tim thai khỏe mạnh.”
Mắt bà Phán trợn ngược lên, tay run rẩy: – Cái… cái gì? Mày có thai? Thai đôi? Cháu đích tôn?
Hùng cũng đờ đẫn người: – Em… em có thai thật à? Sao không nói sớm?
Thái độ của họ xoay chuyển 180 độ. Bà Phán vội vàng đổi giọng, ngọt nhạt: – Ôi trời ơi, con ơi! Sao lại nóng nảy thế. Có thai là phúc lớn, phúc lớn! Thôi thôi, bát đĩa vỡ là điềm may, “tiểu sành sinh ngọc”. Vào nhà nghỉ ngơi, để mẹ bảo cái Thư nó dọn.
Hùng định bước tới ôm tôi: – Vợ ơi, anh sai rồi. Anh đùa chút thôi…
Tôi lùi lại, gạt tay Hùng ra như gạt một thứ rác rưởi.
– Đừng chạm vào tôi. Đừng lôi đứa trẻ ra để mặc cả.
Tôi nhìn thẳng vào bà Phán, rồi nhìn sang Thư đang tái mét mặt mày.
– Tôi đập vỡ đống bát đĩa này là để tiễn đưa cái danh phận con dâu nhà họ Lê. Tôi có thai, nhưng tôi sẽ không để con tôi mang họ của một người bố hèn nhát và sống trong cái gia đình tàn nhẫn này.
– Mày nói gì? Mày là vợ thằng Hùng, con mày là cháu tao! – Bà Phán gào lên.
– Chưa chắc đâu mẹ ạ. – Tôi nhoẻn miệng cười, một nụ cười bí hiểm.
Tôi rút trong túi ra một tờ giấy khác, ném xuống bàn.
– Đây là giấy xét nghiệm tinh dịch đồ của anh Hùng mà tôi đã lén lấy từ bệnh viện 3 tháng trước. Anh ấy bị vô sinh thứ phát. Tỷ lệ có con tự nhiên gần như bằng 0.
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân Hùng. Mặt anh ta xám ngoét. Bà Phán thì ngã khuỵu xuống ghế.
– Thế… thế cái thai… là của ai? – Hùng run rẩy hỏi, giọng như người sắp chết đuối.
Tôi nhìn họ, tận hưởng sự hoang mang tột độ đang bao trùm lấy căn nhà này.
– Của ai không quan trọng. Quan trọng là anh không có khả năng làm bố. Và cô Thư đây… – Tôi quay sang nhìn cô bồ nhí. – Nghe nói cô cũng đang rêu rao là có bầu với anh Hùng phải không? Chúc mừng nhé, cô vừa nhận được một “thánh vỏ” vĩ đại đấy. Nếu cô có bầu thật, thì chắc chắn tác giả không phải là chồng tôi rồi.
Thư tái mặt, lùi lại, ánh mắt đảo điên sợ hãi khi bị vạch trần. Hùng quay phắt sang nhìn Thư, ánh mắt long sòng sọc. Một cuộc hỗn chiến nội bộ sắp nổ ra.
Tôi cởi chiếc tạp dề ném vào đống bát vỡ.
– Đơn ly hôn tôi đã ký và để trên bàn trang điểm. Tài sản chung duy nhất là cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu bố mẹ tôi cho làm vốn riêng, tôi đã rút sạch hôm qua. Căn nhà này, đất đai này là của bố mẹ, tôi không tham một cắc.
Tôi quay lưng bước đi, không một lần ngoái lại.
– Thảo! Quay lại đây! Mày không được đi! – Tiếng bà Phán gào thét tuyệt vọng phía sau. – Cháu tao! Dù không phải máu mủ thì mày cũng là dâu con nhà này!
Tôi bước ra khỏi cổng. Trời đã tối hẳn. Gió đêm lồng lộng thổi, nhưng tôi thấy ấm áp lạ thường.
Đoạn kết: Bất ngờ cuối cùng
Tôi bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện phụ sản.
Trong phòng chờ VIP, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, dáng vẻ đĩnh đạc đang đợi tôi. Đó là bác sĩ Tuấn – bạn học cũ và cũng là người đã giúp tôi thực hiện thụ tinh nhân tạo (IVF) bằng chính tinh trùng của Hùng mà chúng tôi đã lưu trữ 5 năm trước, khi mới cưới, lúc anh chưa bị rượu bia tàn phá cơ thể.
Đúng vậy. Hai đứa trẻ trong bụng tôi chính xác là con ruột của Hùng. Là máu mủ duy nhất mà dòng họ Lê có thể có được.
Tôi đã giấu nhẹm chuyện này. Tờ giấy xét nghiệm vô sinh tôi đưa cho họ xem là thật (hiện tại anh ta đã vô sinh), nhưng tôi không nói cho họ biết về số tinh trùng đông lạnh kia.
Tôi sẽ nuôi con một mình. Tôi sẽ để Hùng sống trong sự dằn vặt rằng anh ta vô sinh, rằng anh ta bị “cắm sừng”, và để bà mẹ chồng độc ác ấy chết dần trong sự tiếc nuối vì đã để mất những đứa cháu đích tôn thực sự.
Đó mới là sự trả thù tàn nhẫn nhất. Không phải bằng bạo lực, mà bằng sự tước đoạt hy vọng.
Tôi xoa nhẹ lên bụng, mỉm cười nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh qua cửa kính xe.
– Ngủ ngoan nhé các con. Mẹ con mình tự do rồi.
HẾT