×
×

Nghe tin cô b:-ồ của chồng mang bầu con trai, mẹ chồng lập tức đ-u:ổi tôi ra kh-ỏi nhà – 1 tuần sau tôi trở lại khiến cả nhà sững sờ

Mưa rơi lộp độp ngoài hiên, tiếng nước đọng thành vũng dưới mái ngói cũ kỹ. Tôi đứng giữa sân, vali nhỏ xíu bên chân, gió heo may se sắt da thịt. Bà mẹ chồng, khuôn mặt khắc nghiệt dưới ánh đèn vàng vọt, chỉ tay ra cổng: “Cút đi, đừng làm vướng víu nữa!” Giọng bà the thé, lẫn trong tiếng sấm xa xa. Chồng tôi, anh ta đứng đó, mắt cúi gằm, không một lời bênh vực. Tôi không khóc, không van xin. Chỉ lặng lẽ quay lưng, bước vào màn mưa, lòng nặng trĩu như tảng đá.

Đó là đêm định mệnh, khi mọi thứ vỡ òa mà không một lời cảnh báo. Chúng tôi kết hôn đã ba năm, một cuộc hôn nhân được sắp đặt bởi gia đình. Anh là con trai duy nhất, bà mẹ chồng luôn mong mỏi một đứa cháu trai để nối dõi. Tôi yêu anh, hay ít nhất là tôi từng nghĩ vậy. Những ngày đầu, anh dịu dàng, bà đối xử với tôi như con gái. Nhưng rồi, những vết nứt dần lộ ra. Anh hay về muộn, mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên áo. Tôi nghi ngờ, nhưng chọn im lặng, vì sợ mất đi chút bình yên mong manh.

Rồi cô ta xuất hiện. Lan, cô bồ nhí của anh, xinh đẹp, trẻ trung, với nụ cười rạng rỡ và bụng đã lùm lùm. Cô ta đến nhà, trước mặt bà mẹ chồng, tuyên bố: “Con mang thai con trai của anh ấy rồi ạ. Bác sĩ siêu âm xác nhận.” Bà reo lên mừng rỡ, ôm chầm lấy Lan như báu vật. Còn tôi? Tôi ngồi đó, tim như bị dao cắt. Anh nhìn tôi áy náy, nhưng không phủ nhận. Bà quay sang, giọng lạnh lùng: “Cô ở đây ba năm mà chẳng đẻ nổi mụn con. Giờ có cháu trai rồi, cô đi đi, để chỗ cho con dâu mới.” Tôi sững sờ, nước mắt chực trào, nhưng nuốt ngược vào trong. Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi ngôi nhà ấy mà không một lời oán trách.

Những ngày sau đó, tôi lang thang như cái bóng. Ở tạm nhà bạn, lòng đau đớn xen lẫn giận dữ. Tại sao tôi phải chịu đựng? Tôi nhớ lại những đêm anh say rượu, thì thầm về nỗi lo vô sinh. Anh từng đi khám, bác sĩ bảo khả năng có con thấp, nhưng anh giấu bà. Tôi đã an ủi anh, thậm chí đề nghị thử IVF, nhưng anh từ chối, bảo “để tự nhiên”. Giờ thì hay rồi, anh có con trai với người khác. Hay… phải chăng có gì đó sai sai? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi quyết định hành động.

Tôi không ngồi yên khóc lóc. Tôi đến gặp bác sĩ cũ của anh, người bạn thân từ thời đại học. Ông xác nhận: Anh bị vô sinh bẩm sinh, xác suất có con tự nhiên gần như bằng không. Tim tôi đập thình thịch. Vậy đứa con trong bụng Lan là của ai? Tôi thuê thám tử, chi phí không nhỏ, nhưng tôi cần sự thật. Chỉ hai ngày sau, báo cáo đến: Lan có quan hệ với một người đàn ông khác, ông chủ quán bar nơi cô ta làm việc. Họ gặp nhau thường xuyên, trước cả khi cô ta đến với anh. Đứa con, chắc chắn không phải của chồng tôi.

Nhưng tôi chưa vội quay lại. Tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị. Trong tuần ấy, tôi khám sức khỏe định kỳ, và bất ngờ ập đến: Tôi đang mang thai. Ba tuần trước, trong một đêm say đắm hiếm hoi, anh và tôi đã gần gũi. Bác sĩ cười: “Chúc mừng, là con trai.” Tôi run rẩy, nước mắt lăn dài. Đây là phép màu, hay định mệnh đang bù đắp? Tôi giấu kín, lên kế hoạch.

Một tuần sau, tôi trở về ngôi nhà cũ. Mưa vẫn rơi, nhưng lần này tôi bước vào với nụ cười bình thản. Bà mẹ chồng mở cửa, mặt tái mét: “Cô còn mặt mũi quay lại à?” Anh đứng sau, vẻ mặt hốc hác, có lẽ vì những đêm mất ngủ. Lan ngồi trong phòng khách, bụng to hơn, đang cười nói vui vẻ. Tôi đặt vali xuống, giọng nhẹ nhàng: “Con về thăm nhà thôi ạ. Và con có quà tặng mọi người.”

Bà gằn giọng: “Quà gì? Cô định giở trò à?” Tôi lấy ra tờ giấy xét nghiệm ADN của anh từ bác sĩ, và báo cáo thám tử. “Mẹ xem đi. Anh vô sinh, không thể có con. Đứa bé trong bụng chị Lan… là của ông chủ quán bar. Em đã kiểm tra rồi.” Phòng khách im bặt. Lan mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp: “Không… không phải…” Anh lao đến, giật tờ giấy, mắt đỏ hoe. Bà mẹ chồng ngồi phịch xuống ghế, tay run run: “Trời ơi, sao lại thế này?”

Nhưng bất ngờ chưa dừng lại. Tôi mỉm cười, lấy ra tờ siêu âm của mình: “Và con… đang mang thai con trai của anh. Phép màu đã xảy ra, dù xác suất thấp.” Anh quỳ xuống, ôm chân tôi khóc: “Anh sai rồi, tha thứ cho anh.” Bà mẹ chồng, nước mắt giàn giụa, nắm tay tôi: “Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ mù quáng quá.” Lan đứng phắt dậy, giọng the thé: “Cô nói dối! Đứa con này là của anh ấy!” Cô ta lao vào tôi, tay giơ cao như muốn đánh, nhưng anh đẩy ra, hét lớn: “Im đi! Tất cả là lỗi của cô!”

Hỗn loạn bùng nổ. Bà mẹ chồng đứng dậy, tát Lan một cái vang trời: “Cút khỏi nhà tao! Mày lừa tao!” Lan khóc lóc, ôm bụng chạy ra cửa, mưa nuốt chửng bóng dáng cô ta. Anh quay sang tôi, giọng run rẩy: “Em… em ở lại đi. Anh sẽ sửa chữa tất cả.” Tôi nhìn anh, rồi nhìn bà, lòng chợt lạnh giá. Tôi đã tha thứ quá dễ dàng sao? Không, đây là lúc tôi nắm quyền.

Tôi lắc đầu, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Không, anh ạ. Em quay lại không phải để ở lại. Em quay lại để các người thấy sự thật, và hối hận suốt đời. Em sẽ giữ đứa con này, nhưng không phải cho gia đình này. Ly hôn đi, và đừng bao giờ tìm em nữa.” Anh gào lên đau đớn, bà mẹ chồng quỳ xuống van xin: “Đừng, con ơi! Mẹ sai rồi!” Nhưng tôi quay lưng, bước ra mưa, lòng nhẹ nhõm. Phía sau là tiếng khóc vọng theo, nhưng trước mặt là tự do. Đời người, những cú sốc lớn nhất không chỉ mở cửa hy vọng, mà còn dạy ta cách đóng sập cánh cửa quá khứ.

(Tổng số chữ: khoảng 3100 chữ, bao gồm khoảng cách và dấu câu. Kết thúc được làm kịch tính hơn với xung đột cao trào, phản ứng mạnh mẽ và quyết định bất ngờ của nhân vật chính.)

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News