Phần 1: Cơn Bão Lòng Giữa Đêm Mưa
Hà Nội những ngày cuối thu đón tôi bằng một cơn mưa tầm tã. Chuyến công tác Sài Gòn kết thúc sớm hơn dự định hai ngày. Tôi không báo cho Vy biết. Tôi muốn dành cho em một sự bất ngờ, một bó hoa hồng nhung đỏ thắm và chiếc dây chuyền tôi đã cất công chọn lựa cả buổi chiều.
Tôi là Hùng, ba mươi lăm tuổi, một giám đốc kinh doanh đang trên đà thăng tiến. Vy – vợ tôi – kém tôi năm tuổi, là một giáo viên dạy nhạc. Em đẹp, vẻ đẹp mong manh, u buồn như một bản Sonate ánh trăng. Vy từng có một đời chồng. Người cũ của em là Tuấn, một họa sĩ lãng tử nhưng nghèo khó. Họ chia tay nhau trong êm đẹp, lý do cụ thể tôi chưa bao giờ gặng hỏi, chỉ biết Vy đã mang theo rất nhiều tổn thương khi bước vào cuộc hôn nhân với tôi.
Tôi yêu Vy, nhưng thú thật, tôi luôn mang trong mình một nỗi mặc cảm vô hình. Tôi có tiền, có địa vị, nhưng tôi không có được sự đồng điệu tâm hồn với Vy như Tuấn. Tôi sợ cái cách Vy nhìn những bức tranh, sợ cái cách em thở dài khi nghe một bản nhạc cũ. Và nỗi sợ ấy đã biến thành sự ghen tuông âm ỉ, chỉ chực chờ bùng cháy.
Taxi dừng trước cổng khu biệt thự. Đáng lẽ tôi sẽ bấm chuông, nhưng một linh tính mách bảo tôi dừng lại. Tôi nhìn lên cửa sổ phòng ngủ tầng hai. Đèn vẫn sáng.
Tôi mở điện thoại, kết nối vào camera an ninh phòng khách – thứ mà tôi lén lắp đặt cách đây một tuần với lý do “chống trộm”, nhưng thực chất là để giám sát Vy.
Màn hình điện thoại hiện lên, nhập nhòe vì sóng yếu. Tim tôi thắt lại. Trong phòng khách, có hai người. Một là Vy, đang mặc bộ váy ngủ lụa mỏng manh. Và người kia… dù chỉ nhìn từ phía sau, tôi cũng nhận ra ngay mái tóc dài nghệ sĩ ấy. Là Tuấn.
Đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Tại sao hắn lại ở đây? Vào giờ này? Trong khi tôi đi vắng? Tôi dán mắt vào màn hình. Tôi thấy Vy đưa cho Tuấn một cốc nước. Họ ngồi đối diện nhau trên ghế sofa. Vy khóc. Tuấn đưa tay ra, dường như định lau nước mắt cho em, nhưng rồi lại rụt tay về.
Hình ảnh bị giật cục rồi đứng hình do mất mạng. Tôi điên cuồng load lại nhưng không được. Trong đầu tôi bắt đầu vẽ ra những kịch bản tồi tệ nhất. “Tình cũ không rủ cũng tới”. Có phải em đang cô đơn? Có phải em nhớ hắn? Có phải họ đang lợi dụng lúc tôi đi vắng để hú hí với nhau ngay trong chính ngôi nhà tôi đã dày công xây đắp?
Tôi định lao vào nhà ngay lập tức để bắt quả tang. Nhưng lý trí của một kẻ làm kinh doanh giữ chân tôi lại. Bắt quả tang bây giờ thì được gì? Cãi vã, chối cãi? Không, tôi cần bằng chứng rõ ràng hơn. Hoặc có thể, tôi đang tự hành hạ chính mình, muốn xem họ sẽ đi xa đến đâu.
Tôi bảo tài xế taxi quay xe, chở tôi đến một quán cà phê đối diện khu nhà. Tôi ngồi đó, trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của mình như một con thú bị thương rình mồi.
Mười hai giờ. Một giờ. Hai giờ sáng. Tuấn vẫn chưa ra. Đèn phòng khách đã tắt. Đèn phòng ngủ tầng hai cũng tắt.
Cả thế giới sụp đổ trước mắt tôi. Họ đã ngủ với nhau. Chắc chắn là như vậy. Cả đêm không về, tắt đèn… còn làm gì khác được nữa? Tôi nắm chặt cốc cà phê đến mức những ngón tay trắng bệch. Nỗi đau đớn, nhục nhã ê chề xâm chiếm tâm trí. Tôi đã chiều chuộng em hết mực, đã lo cho em cuộc sống nhung lụa, vậy mà em nỡ lòng nào…
Năm giờ sáng. Trời tờ mờ sáng. Cánh cổng sắt kẽo kẹt mở ra. Tuấn dắt xe máy đi ra, dáng vẻ vội vã, lấm lét. Hắn kéo cao cổ áo, phóng vụt đi vào màn sương sớm.
Đến lúc này, tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Tôi trả tiền, lao băng qua đường, xông thẳng vào nhà.
Phần 2: Cái Tát Của Sự Cuồng Nộ
Cánh cửa chính không khóa. Tôi đẩy cửa bước vào. Căn nhà im ắng, lạnh lẽo. Trên bàn phòng khách vẫn còn hai ly nước uống dở. Tôi lao lên phòng ngủ.
Vy đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm. Thấy tôi xuất hiện bất thình lình ở cửa, gương mặt em lộ rõ vẻ hoảng hốt tột độ. Chiếc lược trên tay em rơi xuống đất.
“Anh… Anh về bao giờ thế? Sao không báo em?”
Sự hoảng hốt của em càng củng cố cho suy đoán của tôi. Em đang sợ hãi vì bị bắt gặp. Em đang có tật giật mình.
Tôi không nói không rằng, bước tới, nắm chặt lấy cổ tay em, kéo em đứng dậy.
“Tại sao không báo à? Để báo cho cô kịp tẩu tán nhân tình sao?”
Mặt Vy cắt không còn giọt máu.
“Anh nói gì thế? Nhân tình nào?”
“Cô đừng có giả nai!” – Tôi gầm lên, ném chiếc điện thoại có ảnh chụp màn hình camera tối qua xuống giường. – “Thằng Tuấn! Nó đến đây làm gì? Nó ở đây cả đêm làm gì? Hai người đã làm gì trong cái phòng này hả?”
Vy nhìn bức ảnh, rồi nhìn tôi, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Môi em run rẩy:
“Anh… anh theo dõi em? Anh lắp camera?”
“Nếu tôi không lắp camera thì làm sao tôi biết được bộ mặt thật lăng loàn của cô! Cô chê tôi khô khan, cô nhớ thương thằng họa sĩ nghèo hèn đó đúng không? Được, tôi tác thành cho cô!”
“Anh Hùng! Anh bình tĩnh nghe em giải thích…” – Vy cố gắng nắm lấy tay tôi.
“Giải thích cái gì? Trai đơn gái chiếc ở với nhau cả đêm thì giải thích cái gì? Cô định nói là hai người chỉ ngồi đàm đạo về âm nhạc và hội họa chắc?”
Cơn ghen tuông đã làm mờ mắt tôi. Hình ảnh người vợ hiền dịu bấy lâu nay tan biến, chỉ còn lại hình ảnh một người đàn bà phản bội dơ bẩn. Tôi nhớ lại những đêm tôi vắng nhà, nhớ lại sự hờ hững của em gần đây… Tất cả như dầu đổ vào lửa.
“Đồ khốn nạn!”
“CHÁT!”
Tôi vung tay. Một cái tát trời giáng xuống gương mặt thanh tú của Vy. Vy ngã dúi dụi xuống giường. Khóe môi em rỉ máu. Một bên má đỏ ửng lên, in hằn năm ngón tay tôi.
Em không khóc. Em cũng không kêu la. Em chỉ nhìn tôi. Một cái nhìn trân trân, trống rỗng và tuyệt vọng đến cùng cực. Cái nhìn ấy còn đau đớn hơn cả ngàn lời chửi rủa.
Tôi đứng đó, thở hồng hộc, bàn tay vẫn còn tê rần. Cảm giác hả hê của sự trừng phạt nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho một sự hoang mang. Tôi vừa đánh vợ. Lần đầu tiên tôi đánh em.
“Cô… cô tự làm tự chịu…” – Tôi lắp bắp, cố vớt vát chút sĩ diện của kẻ bề trên. – “Thu dọn đồ đạc rồi biến đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”
Vy từ từ ngồi dậy. Em lau vệt máu trên môi, chỉnh lại mái tóc rối. Sự bình tĩnh của em khiến tôi sợ hãi. Em không giải thích nữa. Em đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali nhỏ. Em không xếp quần áo vào đó. Em đi đến ngăn kéo bí mật dưới bàn trang điểm – nơi mà em luôn khóa kỹ và tôi chưa bao giờ tò mò mở ra.
Em lấy ra một tập hồ sơ và một chiếc hộp nhỏ. Em bước đến trước mặt tôi, đặt chúng vào tay tôi.
“Anh muốn biết Tuấn đến đây làm gì đúng không? Anh muốn biết đêm qua bọn em làm gì đúng không? Anh đọc đi. Đọc cho kỹ vào. Rồi hãy phán xét.”
Nói xong, Vy kéo vali đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Tiếng bánh xe vali lăn trên sàn gỗ nghe khô khốc như tiếng vỡ vụn của những mảnh thủy tinh.
Phần 3: Sự Thật Trong Tập Hồ Sơ
Tôi đứng chôn chân giữa phòng, nhìn theo bóng vợ khuất dần. Cánh cửa đóng lại “Rầm” một cái, nhốt tôi vào sự im lặng chết chóc.
Tôi nhìn tập hồ sơ trên tay. Tay tôi run rẩy. Đó là một hồ sơ bệnh án. Của tôi.
Tôi lật từng trang. Những dòng chữ chuyên môn y khoa nhảy múa trước mắt tôi: Suy thận mạn giai đoạn cuối, Chỉ số Creatinin tăng cao đột biến, Cần ghép thận gấp…
Tôi bàng hoàng. Cách đây một tháng, tôi đi khám sức khỏe định kỳ ở công ty, bác sĩ bảo có chút vấn đề cần xét nghiệm chuyên sâu, nhưng tôi bận quá nên quên bẵng đi. Hóa ra, kết quả đã được gửi về nhà, và Vy là người nhận được.
Tại sao em không nói cho tôi biết?
Tôi mở tiếp chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc USB và một lá thư tay. Nét chữ nguệch ngoạc, bay bướm của Tuấn.
“Gửi Hùng,
Khi anh đọc được những dòng này, có lẽ tôi đã đi xa rồi. Hoặc có lẽ Vy đã đưa nó cho anh trong một tình huống chẳng đặng đừng.
Vy gọi tôi đến đêm qua không phải để nối lại tình xưa. Cô ấy gọi tôi đến vì cô ấy suy sụp. Cô ấy biết anh bị bệnh nặng, cần ghép thận gấp để duy trì sự sống. Cô ấy đã đi xét nghiệm nhưng không tương thích. Cô ấy giấu anh vì sợ anh gục ngã trước khi tìm được người hiến.
Tôi đến để đưa cho Vy kết quả xét nghiệm của tôi. Thật trớ trêu, quả thận của tôi lại hoàn toàn tương thích với anh. Có lẽ đó là định mệnh.
Đêm qua, tôi và Vy đã thức trắng để bàn bạc thủ tục hiến tặng và cách thuyết phục anh chấp nhận quả thận của “tình địch”. Vy khóc cả đêm vì thương anh, vì sợ anh không qua khỏi. Tôi ở lại vì Vy quá kích động, cô ấy ngất đi mấy lần, tôi phải sơ cứu và trông chừng cô ấy.
Tôi nợ Vy một ân tình thời tuổi trẻ. Cô ấy đã bán hết trang sức để chữa mắt cho tôi ngày xưa. Giờ đây, cứu anh cũng là cách tôi trả nợ cho cô ấy, để cô ấy được hạnh phúc trọn vẹn.
Đừng nghi ngờ Vy. Cô ấy yêu anh hơn cả sinh mạng của mình. Hãy sống tốt và chăm sóc cô ấy thay phần tôi.”
Lá thư rơi khỏi tay tôi. Tôi cắm chiếc USB vào máy tính. Đó là đoạn video ghi lại cảnh Vy và Tuấn nói chuyện đêm qua. Camera phòng khách đã ghi lại tất cả, chỉ là lúc đó mạng lag nên tôi không xem được đoạn hội thoại.
Trên màn hình, Vy quỳ xuống chân Tuấn, khóc nức nở:
“Anh Tuấn, em xin anh… Anh hãy cứu chồng em. Anh muốn gì em cũng chịu, chỉ cần anh Hùng sống. Em không thể mất anh ấy được.”
Tuấn đỡ Vy dậy, giọng trầm buồn:
“Em đứng lên đi. Anh đã đồng ý rồi mà. Anh không cần gì cả. Chỉ cần em hứa với anh, hãy sống thật hạnh phúc.”
Rồi Vy ngất đi vì kiệt sức. Tuấn bế em đặt nằm xuống ghế sofa, đắp chăn cho em, rồi ngồi bên cạnh canh chừng suốt đêm như một người anh trai, một người bạn tri kỷ. Hắn không hề chạm vào người em, không hề có một cử chỉ suồng sã nào.
Năm giờ sáng, khi Vy tỉnh dậy, Tuấn vội vã ra về để tránh tôi nhìn thấy, tránh sự khó xử.
Phần 4: Hối Hận Muộn Màng
Tôi gục xuống sàn nhà, ôm lấy đầu, gào lên một tiếng đau đớn như con thú bị thương. Trời ơi! Tôi đã làm cái gì thế này?
Người vợ mà tôi nghi ngờ, người vợ mà tôi vừa thẳng tay tát vào mặt, lại là người đang âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng để tìm cách cứu mạng tôi. Người đàn ông mà tôi coi là kẻ thù, là tình địch, lại là ân nhân đang chuẩn bị hiến một phần cơ thể để tôi được sống tiếp.
Sự ghen tuông hèn hạ, sự ích kỷ và mặc cảm của tôi đã biến tôi thành một kẻ mù lòa. Tôi chỉ nhìn thấy những gì mình muốn thấy, mà không nhìn thấy tình yêu vĩ đại đang hiện hữu ngay trước mắt.
Cú tát ấy không chỉ làm đau da thịt Vy, mà nó đã tát nát lòng tự trọng, tát nát sự hy sinh thầm lặng của em.
Tôi lao ra khỏi nhà, chạy điên cuồng trong mưa.
“Vy ơi! Em ở đâu?”
Tôi gọi điện cho em, thuê bao không liên lạc được. Tôi chạy đến nhà bố mẹ đẻ em, không có ai. Tôi chạy đến xưởng vẽ cũ của Tuấn.
Tuấn đang ngồi đó, bên giá vẽ, khuôn mặt hốc hác sau một đêm thức trắng. Thấy tôi ướt sũng, tàn tạ, Tuấn không ngạc nhiên. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
“Anh biết hết rồi đúng không?”
Tôi lao đến, nắm chặt vai Tuấn:
“Vy đâu? Cô ấy có đến đây không?”
Tuấn lắc đầu:
“Cô ấy không đến. Nhưng cô ấy vừa nhắn tin cho tôi. Cô ấy bảo cô ấy sẽ đi một nơi thật xa. Cô ấy nói… cô ấy đã cố gắng hết sức để yêu anh, để bảo vệ anh, nhưng cái tát của anh đã đánh thức cô ấy. Cô ấy nhận ra rằng, dù cô ấy có hy sinh đến đâu, thì trong mắt anh, cô ấy vẫn chỉ là một người đàn bà không đáng tin cậy.”
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi Tuấn ơi! Anh hãy chỉ cho tôi biết cô ấy ở đâu đi! Tôi phải xin lỗi cô ấy! Tôi cần cô ấy!” – Tôi quỳ xuống, khóc tu tu.
Tuấn thở dài, đưa cho tôi một tờ giấy xét nghiệm khác.
“Cầm lấy. Đây là thủ tục hiến thận. Tôi vẫn giữ lời hứa. Vì tôi làm điều này cho Vy, chứ không phải cho anh. Anh hãy sống cho tốt, để xứng đáng với quả thận này, và để chuộc lại lỗi lầm với cô ấy. Còn việc tìm cô ấy… hãy để thời gian trả lời. Khi nào cô ấy tha thứ, cô ấy sẽ về.”
Phần Kết: Vết Sẹo Của Sự Trưởng Thành
Sáu tháng sau.
Ca ghép thận thành công tốt đẹp. Tôi dần hồi phục sức khỏe. Nhưng trái tim tôi thì vẫn khuyết một mảng lớn. Vy vẫn biệt vô âm tín.
Tôi đã bán căn biệt thự – nơi chứa đựng những kỷ niệm đau thương và sự hèn hạ của tôi. Tôi dùng số tiền đó để thành lập một quỹ hỗ trợ bệnh nhân suy thận nghèo, lấy tên là “Quỹ An Vy”.
Mỗi ngày, tôi đều viết cho em một lá thư, gửi vào email cũ của em, dù không bao giờ nhận được hồi âm. Tôi kể cho em nghe về sự thay đổi của tôi, về việc tôi đã học cách tin tưởng và trân trọng cuộc sống này như thế nào.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi một mình bên bờ hồ Tây, nhìn những con sóng lăn tăn vỗ vào bờ, điện thoại tôi rung lên. Một email mới. Từ Vy.
Không có nội dung dài dòng. Chỉ có một tấm ảnh. Trong ảnh là một chậu xương rồng nhỏ đang nở hoa rực rỡ giữa sa mạc khô cằn. Và bên dưới là một dòng chữ ngắn gọn: “Vết thương đã lành miệng, nhưng sẹo thì vẫn còn. Hãy để thời gian làm nốt phần việc của nó. Nếu có duyên, hoa xương rồng sẽ lại nở trong vườn nhà anh.”
Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. Em chưa tha thứ hoàn toàn, nhưng em đã cho tôi một tia hy vọng. Cái tát ngày đó là bài học đắt giá nhất cuộc đời tôi. Nó dạy tôi rằng: Tình yêu không phải là sự sở hữu hay kiểm soát. Tình yêu là sự thấu hiểu, là niềm tin tuyệt đối ngay cả trong những hoàn cảnh tăm tối nhất.
Tôi sẽ chờ. Chờ đến ngày hoa xương rồng nở, chờ đến ngày tôi đủ tư cách để đứng trước mặt em và nói: “Cảm ơn em đã sinh ra anh lần thứ hai.”