×
×

Suốt một tháng, vợ ngày nào cũng mang chăn từ công ty về giặt, tôi lén tìm hiểu rồi ch-t lặng

Chương 1: Tiếng Máy Giặt Lúc Nửa Đêm

Đêm thứ ba mươi.

Tiếng máy giặt quay vù vù ở ngoài ban công lại vang lên, đều đều, đơn điệu và nhức nhối như tiếng kim đồng hồ gõ vào màng nhĩ. Tôi nằm trên giường, quay lưng về phía cửa, nhưng đôi mắt vẫn mở thao láo trong bóng tối.

Vợ tôi – Hiền – đang lúi húi ngoài đó. Cô ấy lại giặt chiếc chăn nhung màu xám.

Đó là chiếc chăn văn phòng cô ấy mới mua cách đây đúng một tháng. Hiền bảo điều hòa công ty lạnh quá, phải mua chăn dày mới ngủ trưa được. Chuyện đó chẳng có gì đáng nói nếu như ngày nào cô ấy cũng không mang nó về nhà để giặt.

Ngày nào cũng vậy. Bất kể nắng hay mưa.

Cứ năm rưỡi chiều, Hiền về đến nhà, trên tay là chiếc túi nilon đen to tướng đựng cái chăn. Cô ấy lao vào bếp nấu cơm, dọn dẹp, và việc cuối cùng trong ngày trước khi đi ngủ luôn là tống cái chăn đó vào máy giặt.

Lúc đầu tôi hỏi:

“Em bị ám ảnh sạch sẽ à? Chăn đắp có một tiếng buổi trưa mà ngày nào cũng giặt, nát hết vải bây giờ.”

Hiền chỉ cười, nụ cười hiền hậu nhưng có chút gượng gạo:

“Ở công ty bụi lắm anh ạ. Với lại em quen hơi sạch, không giặt em không ngủ được.”

Tôi tin. Nhưng đến tuần thứ hai, thứ ba, và bây giờ là tròn một tháng, sự tin tưởng của tôi bắt đầu rạn nứt. Tôi lén kiểm tra cái chăn trước khi cô ấy giặt. Nó không có bụi. Nhưng nó có một mùi lạ.

Không phải mùi nước hoa đàn ông (ơn trời), cũng không phải mùi thuốc lá. Nó là một mùi hăng hắc, chua chua, pha lẫn với mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Một mùi hương gợi lên sự tàn tạ, ốm yếu, hoàn toàn không giống mùi của một văn phòng cao ốc sang trọng nơi Hiền làm việc.

Tại sao cô ấy phải nói dối? Tại sao cô ấy phải mang cái chăn đi đi về về mỗi ngày như một con thoi? Và cái mùi kỳ lạ kia từ đâu ra?

Những câu hỏi ấy như những con mối, đục khoét dần nền móng bình yên của gia đình tôi. Tôi bắt đầu tưởng tượng. Có khi nào Hiền không ngủ ở công ty? Có khi nào cô ấy mang chăn đến một nhà nghỉ tồi tàn nào đó, nơi có những tấm ga trải giường bẩn thỉu, để gặp gỡ một ai đó?

Ý nghĩ ấy khiến máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Hiền là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ tôi trân trọng nhất. Cô ấy hiền lành, kiệm lời, chưa bao giờ biết đòi hỏi. Nếu Hiền phản bội tôi, thì thế giới này chẳng còn gì là thật nữa.

Tiếng máy giặt ngưng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Hiền đi vào phòng. Cô ấy rón rén leo lên giường, nằm xuống bên cạnh tôi. Hơi thở của cô ấy đều đều, nhưng tôi biết cô ấy rất mệt. Dạo này Hiền gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng.

Tôi muốn quay sang ôm cô ấy, muốn hỏi thẳng mọi chuyện cho ra lẽ. Nhưng sự hèn nhát và sĩ diện của đàn ông đã ngăn tôi lại. Tôi sợ phải nghe một sự thật phũ phàng. Tôi sợ gia đình này tan vỡ.

Chương 2: Cuộc Điều Tra Trong Im Lặng

Sáng hôm sau, tôi quyết định hành động. Tôi không thể sống trong sự nghi ngờ này thêm một ngày nào nữa.

Tôi xin nghỉ phép buổi chiều ở cơ quan. Tôi về nhà sớm, lấy xe máy, thay bộ quần áo cũ kỹ, đeo khẩu trang kín mít và đội mũ bảo hiểm trùm đầu. Tôi sẽ đóng vai một gã xe ôm công nghệ để theo dõi vợ mình.

Năm giờ chiều. Hiền bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Trên tay cô ấy, vẫn là chiếc túi nilon đen to tướng đựng cái chăn.

Nhưng lạ thay, cô ấy không về nhà ngay. Cô ấy cũng không bắt taxi hay đi xe máy. Cô ấy đi bộ. Hiền đi rất nhanh, len lỏi qua những con phố đông đúc giờ tan tầm. Tôi rồ ga bám theo, giữ một khoảng cách an toàn.

Hiền không đi về hướng nhà nghỉ hay khách sạn. Cô ấy đi sâu vào một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo nằm sau lưng Bệnh viện K – bệnh viện chuyên điều trị ung thư lớn nhất thành phố.

Khu vực này được mệnh danh là “xóm chạy thận” hay “xóm ung thư”. Những dãy nhà trọ lụp xụp, ẩm thấp, nồng nặc mùi thuốc men và mùi của sự nghèo khó. Những khuôn mặt hốc hác, trọc lốc vì hóa trị ngồi la liệt trước cửa nhà.

Tim tôi đập thình thịch. Hiền đến đây làm gì? Cô ấy bị bệnh sao? Hay người thân nào của cô ấy bị bệnh mà tôi không biết?

Hiền dừng lại trước một căn nhà cấp bốn cũ nát, mái lợp tôn nóng hầm hập. Cánh cửa gỗ khép hờ. Hiền đẩy cửa bước vào.

Tôi dựng xe ở gốc cây bàng cách đó mười mét, rón rén đi bộ lại gần. Tiếng quạt máy chạy rè rè vọng ra từ bên trong, xen lẫn tiếng ho sù sụ của ai đó.

Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ.

Cảnh tượng bên trong khiến tôi chết lặng.

Trong căn phòng chật chội chỉ khoảng mười mét vuông, đồ đạc chẳng có gì ngoài một chiếc giường tre ọp ẹp và ngổn ngang chai lọ thuốc. Trên giường, một đứa bé trọc đầu, gầy trơ xương, da bọc lấy những khớp xương khẳng khiu đang nằm co quắp.

Đứa bé chừng năm, sáu tuổi. Cái bụng nó trương phình lên, chân tay thì bé tí tẹo. Nó đang rên hừ hừ vì đau đớn.

Hiền của tôi đang ngồi bên cạnh nó. Cô ấy lấy chiếc chăn nhung màu xám từ trong túi ra – chiếc chăn mà tôi vẫn nghi ngờ bấy lâu nay. Cô ấy nhẹ nhàng đắp lên người đứa bé.

“Bé Bi ngoan, cô Hiền đến rồi đây. Chăn thơm lắm, cô giặt sạch sẽ phơi nắng cả ngày đấy. Con đắp vào cho đỡ đau người nhé.” – Giọng Hiền dịu dàng, ngọt ngào như hát ru.

Đứa bé hé đôi mắt lờ đờ nhìn Hiền, đôi môi khô khốc nứt nẻ khẽ mỉm cười:

“Cô Hiền… con lạnh quá… con đau…”
“Cô biết, cô biết thương mà. Ngoan nào, để cô xoa lưng cho.”

Hiền luồn tay vào trong chăn, xoa nhẹ tấm lưng gầy guộc của thằng bé. Rồi cô lấy từ trong túi xách ra một hộp cơm, một hộp sữa. Cô kiên nhẫn bón từng thìa cháo cho nó.

Thằng bé ăn được vài thìa thì nôn thốc nôn tháo. Bãi nôn vấy bẩn hết ra chiếc chăn nhung sạch sẽ. Mùi chua loét bốc lên. Tôi đứng ngoài cửa sổ còn thấy buồn nôn.

Nhưng Hiền không hề tỏ ra ghê sợ. Cô vội vàng lấy khăn giấy lau miệng cho thằng bé, rồi không ngần ngại dùng vạt áo của mình lau vết bẩn trên mặt nó. Cô nhẹ nhàng rút chiếc chăn bẩn ra, thay bằng một tấm khăn mỏng khác, rồi gói ghém chiếc chăn bẩn vào túi nilon.

“Không sao đâu Bi. Tý nữa cô mang về giặt, mai lại thơm tho ngay ấy mà. Con đừng khóc.”

Thằng bé mếu máo:

“Con làm bẩn chăn của cô rồi… Mẹ con bảo cô tốt quá, con không được làm phiền cô…”

Lúc này, từ phía sau nhà, một người phụ nữ khắc khổ, dáng người lam lũ bước lên. Chị ta bưng chậu nước, nhìn thấy Hiền thì rơm rớm nước mắt:

“Cô Hiền đến đấy ạ? Khổ thân cô quá, ngày nào cũng qua chăm cháu, lại còn mang đồ ăn, mang chăn cho cháu…”

Hiền xua tay:

“Chị đừng khách sáo. Em tan làm tiện đường ghé qua thôi. Thằng bé hôm nay có đỡ hơn không chị?”

Người phụ nữ lắc đầu, nước mắt lăn dài:

“Bác sĩ bảo… chắc không qua được mùa đông này cô ạ. Ung thư xương di căn rồi. Nó đau lắm, người nó lở loét hết, nằm chiếu trúc thì đau, mà nằm đệm thì nóng. May có cái chăn nhung của cô, nó êm, nó mới ngủ được một chút…”

Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cổ họng tôi nghẹn đắng, mắt cay xè. Hóa ra, chiếc chăn ấy không phải để Hiền đắp ở văn phòng. Hóa ra, cái mùi hăng hắc, chua chua ấy là mùi của bệnh tật, của nôn trớ, của những vết thương lở loét. Và vợ tôi, người mà tôi nghi ngờ ngoại tình, đang đóng vai một bà tiên giữa đời thực, ngày ngày mang hơi ấm đến cho một đứa trẻ xa lạ đang cận kề cái chết.

Chương 3: Quá Khứ Và Nỗi Đau Giấu Kín

Tôi lặng lẽ rời khỏi con ngõ nhỏ, lòng nặng trĩu những suy tư. Tôi không vào “bắt quả tang” vợ nữa. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường trước tấm lòng của cô ấy.

Tối hôm đó, tôi về nhà trước Hiền. Tôi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa – những việc mà cả tháng nay tôi phó mặc cho cô ấy vì bận “nghi ngờ”.

Sáu giờ rưỡi tối, Hiền về. Vẫn là dáng vẻ tất tả, mệt mỏi, và cái túi nilon đen trên tay. Cô ấy nhìn mâm cơm nóng hổi trên bàn, nhìn tôi đang đeo tạp dề, ánh mắt ngạc nhiên tột độ:

“Hôm nay… anh về sớm thế? Lại còn nấu cơm nữa?”

Tôi mỉm cười, tiến lại gần, đón lấy cái túi trên tay cô ấy:

“Để anh. Em đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Hiền giật mình, giữ chặt cái túi:

“Thôi anh, để em tự làm. Cái này… bẩn lắm.”

Tôi nhìn sâu vào mắt vợ, giọng trầm xuống:

“Anh biết rồi. Anh biết trong này có gì.”

Mặt Hiền biến sắc. Cô ấy cúi gằm mặt, tay run run:

“Anh… anh biết gì cơ?”
“Anh biết về bé Bi. Anh biết về xóm trọ sau bệnh viện K.”

Hiền sững sờ, rồi nước mắt cô ấy trào ra. Cô ấy buông cái túi xuống, òa khóc nức nở như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.

“Em xin lỗi… Em giấu anh… Em sợ anh mắng em lo chuyện bao đồng… Sợ anh ghê bẩn…”

Tôi ôm chầm lấy vợ, vỗ về tấm lưng đang rung lên bần bật:

“Sao anh lại mắng em? Em ngốc lắm. Em làm việc thiện mà phải lén lút như đi ăn trộm thế sao?”

Và đêm đó, lần đầu tiên sau một tháng trời xa cách, hai vợ chồng tôi ngồi lại bên nhau, trải lòng hết mọi chuyện.

Hiền kể, cách đây một tháng, trong một lần đi làm từ thiện cùng công ty, cô gặp mẹ con bé Bi. Hoàn cảnh của họ quá bi đát. Bố mất sớm, mẹ bán hết nhà cửa ở quê đưa con lên đây chữa bệnh. Tiền cạn kiệt, họ phải thuê cái phòng trọ tồi tàn nhất. Bé Bi bị ung thư xương, mỗi lần nằm xuống giường chiếu cứng là đau thấu xương tủy.

Hiền nhìn thằng bé, cô nhớ đến đứa con đầu lòng của chúng tôi. Cách đây ba năm, chúng tôi cũng từng có một đứa con trai. Nhưng thằng bé vắn số, mất ngay khi vừa lọt lòng vì suy hô hấp. Nỗi đau mất con đã khiến Hiền trầm cảm một thời gian dài.

“Anh à, nhìn thằng Bi, em cứ thấy như con mình đang chịu đau vậy. Em mua cái chăn đó, em muốn nó được nằm êm ái những ngày cuối đời. Em muốn ôm nó, chăm sóc nó như bù đắp cho con trai mình…” – Hiền nghẹn ngào.

Tôi nắm chặt tay vợ. Hóa ra, vết thương lòng trong cô ấy chưa bao giờ lành miệng. Cô ấy dùng tình thương dành cho những đứa trẻ bất hạnh để xoa dịu nỗi đau của chính mình. Còn tôi, người chồng đầu ấp tay gối, lại vô tâm đến mức không nhận ra, lại còn nghi kỵ, ghen tuông.

“Ngày nào nó cũng nôn trớ, cũng chảy mủ ra chăn. Em sợ mang về nhà hôi hám, sợ anh biết anh lo lây bệnh… nên em cứ lén lút giặt…”
“Từ mai, để anh giặt.” – Tôi cắt ngang lời vợ. – “Và từ mai, anh sẽ cùng em đến thăm thằng bé.”

Chương 4: Những Ngày Cuối Cùng Của Thiên Thần

Sáng hôm sau, tôi cùng Hiền đến xóm trọ. Tôi mang theo một chiếc đệm mút hoạt tính dày dặn mà tôi vừa mua. Mẹ bé Bi nhìn thấy tôi thì bối rối, sợ sệt. Chắc chị sợ chồng cô Hiền đến gây sự.

Nhưng tôi chỉ cười, xắn tay áo vào dọn dẹp căn phòng. Tôi kê lại giường, trải chiếc đệm mới, lắp thêm cái quạt điện cho thoáng. Bé Bi nằm trên chiếc đệm mới, khuôn mặt giãn ra vì dễ chịu.

“Chú là chồng cô Hiền ạ? Chú to lớn như siêu nhân ấy.” – Thằng bé thều thào.

Tôi nắm lấy bàn tay bé xíu, chỉ còn da bọc xương của nó:

“Ừ, chú là siêu nhân. Chú đến để bảo vệ Bi đây.”

Từ hôm đó, cuộc sống của vợ chồng tôi thay đổi hẳn. Chúng tôi không còn những bữa cơm nhà hàng sang chảnh, không còn những buổi xem phim cuối tuần. Thời gian rảnh, chúng tôi đều dành cho bé Bi. Hiền nấu cháo, tôi đọc truyện tranh cho thằng bé nghe. Chiếc chăn nhung màu xám vẫn được Hiền giặt mỗi ngày, nhưng giờ đây có thêm tôi phơi phóng. Mùi thuốc sát trùng, mùi nôn trớ trên chiếc chăn ấy không còn làm tôi khó chịu nữa. Thay vào đó, tôi ngửi thấy một mùi hương khác.

Đó là mùi của tình người. Mùi của sự ấm áp giữa những cơn đau.

Bệnh tình của Bi trở nặng nhanh chóng. Những cơn đau đến dồn dập hơn. Thằng bé không ăn được gì nữa, chỉ uống được vài thìa sữa cầm hơi. Nhưng mỗi khi thấy vợ chồng tôi đến, đôi mắt nó vẫn ánh lên niềm vui lấp lánh.

Một đêm mưa gió bão bùng, điện thoại của Hiền reo lên lúc 2 giờ sáng. Là mẹ bé Bi gọi.

“Cô Hiền ơi… Cháu nó… cháu nó đi rồi…”

Vợ chồng tôi đội mưa lao đến bệnh viện. Bé Bi nằm đó, yên bình như đang ngủ. Khuôn mặt nó không còn nhăn nhó vì đau đớn nữa. Nó đã được giải thoát. Chiếc chăn nhung màu xám vẫn đắp trên người nó, ấm áp đến tận phút cuối cùng.

Mẹ thằng bé đưa cho Hiền một tờ giấy nhỏ, nhàu nát. Đó là bức tranh Bi vẽ lúc còn tỉnh táo. Trong tranh có ba người: Mẹ nó, cô Hiền và chú Minh “siêu nhân”. Và một ông mặt trời tỏa nắng rực rỡ. Dòng chữ nguệch ngoạc bên dưới: “Con cảm ơn cô chú. Con hết đau rồi. Con đi làm thiên thần đây.”

Hiền ôm lấy mẹ bé Bi, hai người phụ nữ khóc ngất đi. Tôi đứng đó, nước mắt chảy dài, nhưng lòng lại thấy nhẹ bẫng. Thằng bé đi rồi, nhưng nó đã để lại cho chúng tôi quá nhiều thứ. Nó đã hàn gắn những vết nứt trong tâm hồn vợ tôi, và hàn gắn cả cuộc hôn nhân đang chênh vênh của chúng tôi.

Chương 5: Mùa Nắng Mới

Sau đám tang của bé Bi, Hiền xin phép mẹ thằng bé được giữ lại chiếc chăn nhung làm kỷ niệm. Cô ấy giặt chiếc chăn lần cuối cùng thật sạch sẽ, phơi dưới ánh nắng rực rỡ của mùa thu.

Chiều hôm đó, khi tôi đi làm về, thấy Hiền đang gấp chiếc chăn, cất gọn vào tủ.

“Anh này,” – Hiền gọi tôi, giọng nhẹ nhàng. – “Em định… chúng mình sẽ nhận đỡ đầu cho các bé ở xóm chạy thận nhé? Em thấy còn nhiều bé khổ quá.”

Tôi nhìn vợ. Nắng chiều chiếu qua cửa sổ, hắt lên mái tóc cô ấy một vầng sáng dịu dàng. Trông cô ấy đẹp hơn bao giờ hết. Không phải vẻ đẹp của son phấn, lụa là, mà là vẻ đẹp của một trái tim thánh thiện.

“Được. Anh ủng hộ cả hai tay hai chân.” – Tôi cười, ôm lấy vợ.

Tôi hít hà mái tóc cô ấy. Không còn mùi hăng hắc của bệnh viện nữa. Chỉ còn mùi nắng thơm tho, mùi của sự bình yên và hạnh phúc.

Chiếc chăn nhung cũ kỹ ấy đã hoàn thành sứ mệnh của nó: Sưởi ấm cho một thiên thần nhỏ trong những ngày đông giá rét, và sưởi ấm lại trái tim đang nguội lạnh của vợ chồng tôi.

Tôi hiểu ra rằng, hạnh phúc đôi khi không nằm ở những điều lớn lao, hào nhoáng. Hạnh phúc nằm ngay trong những cử chỉ quan tâm thầm lặng, trong sự thấu hiểu và sẻ chia. Và đôi khi, hạnh phúc còn ẩn giấu trong một chiếc chăn cũ, vương mùi của những nỗi đau nhưng lại ngát hương của tình người.

Cuộc đời này vẫn còn nhiều giông bão, nhưng tôi tin, chỉ cần chúng tôi nắm chặt tay nhau, và giữ cho trái tim mình luôn ấm nóng như chiếc chăn ấy, thì mùa đông nào rồi cũng sẽ qua, nhường chỗ cho những ngày nắng đẹp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News