Chương 1: Bữa Tối Của Những Ảo Ảnh
Căn phòng ăn rộng rãi được thắp sáng bởi chùm đèn pha lê rực rỡ, nhưng không khí bên dưới lại lạnh lẽo đến rợn người. Trên bàn, những món ăn được bày biện cầu kỳ như một bữa tiệc hoàng gia: tôm hùm bỏ lò, súp vi cá, bò Wagyu nướng đá. Tất cả đều tỏa ra mùi thơm phức của sự giàu sang, nhưng tôi biết, vị của chúng đắng ngắt.
Mẹ chồng tôi – bà Phượng – ngồi ở đầu bàn, tay cầm ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ một cách sành điệu như những quý bà trong phim truyền hình. Bà mặc chiếc váy lụa tơ tằm, cổ đeo chuỗi ngọc trai hạt to bằng ngón tay cái.
“Cái Ngân này,” – Bà Phượng đặt ly rượu xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc như dao cau. – “Tháng này con đưa mẹ bao nhiêu tiền sinh hoạt?”
Tôi dừng đũa, khẽ đáp:
“Dạ, vẫn như mọi khi, mười lăm triệu ạ. Con đã chuyển khoản cho mẹ từ hôm qua rồi.”
Bà Phượng chép miệng, tiếng chép miệng chua chát vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Bà quay sang nhìn con trai – chồng tôi, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại pha lẫn khinh miệt.
“Mười lăm triệu? Thời buổi bão giá này, mười lăm triệu của con chỉ đủ mua rau sạch cho cái nhà này ăn nửa tháng thôi. Con xem, bữa nay mẹ đãi cả nhà tôm hùm, một con đã bằng cả tuần lương của mấy đứa công nhân rồi.”
Tôi cúi mặt, nén tiếng thở dài. Tôi là trưởng phòng Marketing của một công ty đa quốc gia, lương cứng ba mươi triệu, chưa kể thưởng. Ở cái thành phố này, mức thu nhập đó không phải là đại gia, nhưng đủ để sống sung túc. Vậy mà trong mắt mẹ chồng tôi, nó chỉ là “tiền lẻ”.
“Mẹ à,” – Tôi cố gắng giải thích – “Lương con ba mươi triệu, con đưa mẹ một nửa lo ăn uống điện nước. Phần còn lại con phải lo bảo hiểm, tiết kiệm, rồi còn chuẩn bị cho em Thư cưới nữa…”
“Thôi thôi!” – Bà Phượng xua tay, cắt ngang lời tôi. – “Đừng kể lể. Lương ba cọc ba đồng mà cứ làm như to tát lắm. Mẹ nói thật, con nhìn mẹ đây này. Mẹ ở nhà nội trợ, chỉ thi thoảng ‘đá’ tay trái chút đỉnh đầu tư chứng khoán, bất động sản mà tháng nào cũng kiếm cả trăm triệu. Đàn bà là phải biết kiếm tiền, chứ đừng có cắm mặt vào làm thuê.”
Chồng tôi – Huy – ngồi bên cạnh, huých nhẹ tay tôi ra hiệu im lặng. Huy là người đàn ông hiền lành, nhu nhược. Anh biết rõ mẹ mình là người thế nào, nhưng chưa bao giờ dám lên tiếng bênh vực vợ.
Tôi nhìn bà Phượng. Bà luôn xây dựng hình ảnh một nữ đại gia góa chồng, sang trọng, quý phái trước mặt hàng xóm và thông gia. Ai cũng ngưỡng mộ bà. Nhưng chỉ có tôi và Huy biết sự thật đằng sau những bộ cánh hàng hiệu (mà tôi nghi là hàng fake loại 1) đó là gì.
Bà Phượng thực chất là một người giúp việc cao cấp.
Bà làm quản gia cho một gia đình tỷ phú ở khu Thảo Điền. Chủ nhà thường xuyên đi nước ngoài, giao toàn quyền quản lý nhà cửa cho bà. Bà lợi dụng điều đó để “phông bạt”. Bà chụp ảnh check-in ở bể bơi biệt thự, khoe những món đồ cổ của chủ nhà như thể của mình. Tiền lương của bà cũng khá, nhưng phần lớn bà nướng vào quần áo, spa và những buổi trà chiều sang chảnh để giữ cái vỏ bọc hào nhoáng ấy.
Tôi không khinh nghề giúp việc. Đó là lao động chân chính. Nhưng tôi khinh sự dối trá và thói sĩ diện hão huyền đang ăn mòn nhân cách của bà. Và điều khiến tôi bức xúc nhất là bà luôn dùng cái vỏ bọc giả tạo đó để chà đạp lên công sức lao động thật sự của tôi.
“Sắp tới đám cưới cái Thư, mẹ định tổ chức ở khách sạn 5 sao ven sông. Con xem thế nào, đưa thêm cho mẹ 200 triệu để đặt cọc nhé. Đừng để nhà trai họ cười cho.” – Bà Phượng thản nhiên ra lệnh như thể tôi là cái máy in tiền.
“200 triệu? Mẹ ơi, sổ tiết kiệm của vợ chồng con chỉ còn đúng 100 triệu dự phòng ốm đau. Sao làm lớn thế ạ?” – Tôi thảng thốt.
“Thế thì đi vay! Con dâu trưởng mà kiệt sỉ với em chồng à? Mẹ đã hứa với bên thông gia là nhà mình bao trọn gói tiệc cưới rồi. Đừng làm mẹ mất mặt.”
Bữa tối kết thúc trong sự ấm ức nghẹn ngào. Tôi nhìn mẹ chồng đủng đỉnh đi lên phòng, lòng dấy lên một quyết tâm. Tôi không thể để bà tiếp tục diễn vở kịch này mãi được, nhất là khi nó đang đe dọa đến sự an toàn tài chính của gia đình tôi.
Chương 2: Bí Mật Sau Cánh Cửa
Để chuẩn bị cho đám cưới của Thư – cô em chồng đỏng đảnh và cũng tin sái cổ vào sự giàu có ảo của mẹ – tôi phải vắt kiệt sức làm thêm các dự án ngoài.
Một buổi chiều thứ Bảy, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn làm bên mảng tín dụng đen.
“Ngân à, chị bảo này. Mẹ chồng em dạo này có vướng vào cờ bạc hay đầu tư gì không mà chị thấy bà ấy đi vay nóng nhiều chỗ lắm đấy. Hồ sơ nợ xấu của bà ấy dài dằng dặc rồi.”
Tôi chết điếng. Mẹ chồng tôi vay nóng? Để làm gì? Lương quản gia của bà cộng với tiền tôi đưa hàng tháng thừa sức để bà tiêu xài hoang phí, sao lại đến mức nợ nần?
Tôi quyết định âm thầm điều tra.
Tôi xin nghỉ phép hai ngày, lén đi theo bà Phượng. Sáng sớm, bà vẫn ăn mặc sang trọng ra khỏi nhà, bắt Grab đến khu biệt thự Thảo Điền. Đến nơi, bà thay bộ đồ giúp việc, bắt đầu lau chùi, dọn dẹp. Tôi đứng từ xa quan sát, lòng thầm chua xót. Nếu bà cứ sống thật với nghề này, tôi sẽ trân trọng bà biết bao.
Nhưng đến trưa, bà thay lại bộ váy đẹp, trang điểm lộng lẫy rồi bắt taxi đến một phòng tập Gym cao cấp ở Quận 1. Bà không vào tập. Bà ngồi ở quán cà phê bên dưới, mắt lúng liếng nhìn ra cửa.
Khoảng mười lăm phút sau, một chàng trai trẻ bước ra. Cậu ta cao to, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt điển trai nhưng toát lên vẻ lả lướt, thực dụng. Cậu ta trạc tuổi em chồng tôi, thậm chí còn trẻ hơn.
Bà Phượng vẫy tay, nụ cười trên môi bà nở rộ, e ấp như thiếu nữ mười tám. Chàng trai kia sà vào lòng bà, hôn nhẹ lên má bà một cách tự nhiên.
“Cưng đợi anh lâu không?”
Tôi đứng nấp sau cột điện, suýt đánh rơi chiếc điện thoại đang quay lén. Trời ơi! Mẹ chồng tôi… có bồ! Mà không phải bồ bình thường. Là một “phi công trẻ” kém bà đến 36 tuổi.
Tôi ghé tai nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
“Bé yêu à, cái xe SH anh thích ấy, bao giờ bé mua cho anh? Hôm qua thằng bạn anh nó mới mua, nhìn thèm quá.” – Gã trai trẻ nũng nịu, tay vuốt ve bàn tay đeo đầy nhẫn giả của mẹ chồng tôi.
“Yên tâm đi cưng. Đợi đám cưới con gái em xong, em sẽ rút vốn đầu tư về mua cho anh ngay. Mấy hôm nay em đang xoay tiền, con dâu em nó hơi chặt chẽ tí, nhưng em lo được.” – Bà Phượng vỗ về, ánh mắt si mê không giấu giếm.
“Nhớ nhé. Yêu bé nhất đời. À mà tối nay đi bar nhé, anh đặt bàn VIP rồi, tốn có hai chục triệu thôi.”
“Ừ, chiều ý anh hết.”
Tôi bủn rủn chân tay. Hóa ra, số tiền bà vay nóng, số tiền bà ép tôi đưa, tất cả là để cung phụng cho gã trai bao này. Bà đang dùng mồ hôi nước mắt của tôi, dùng cả danh dự của gia đình để mua vui bên tình trẻ. Và nguy hiểm hơn, gã trai kia rõ ràng là một kẻ đào mỏ chuyên nghiệp. Hắn đang nghĩ bà là đại gia thật.
Tôi trở về nhà, đầu óc quay cuồng. Tôi đưa đoạn video cho Huy xem. Chồng tôi xem xong, mặt cắt không còn giọt máu, ôm đầu gục xuống bàn.
“Mẹ… sao mẹ lại đổ đốn thế này? Thằng này… nó bằng tuổi thằng em họ anh…”
“Anh định thế nào?” – Tôi hỏi, giọng đanh lại. – “Nếu không ngăn chặn ngay, mẹ sẽ bán cả cái nhà này đi để nuôi nó đấy. Bà ấy vay nóng khắp nơi rồi.”
“Anh… anh không biết làm sao cả. Nếu nói thẳng ra, mẹ sẽ chối bay chối biến, hoặc mẹ sẽ từ mặt vợ chồng mình vì làm mẹ mất mặt. Em biết tính mẹ rồi đấy, sĩ diện quan trọng hơn mạng sống.”
Tôi nhìn sự bất lực của chồng, hiểu rằng mình phải tự tay giải quyết mớ hỗn độn này. Tôi cần một kế hoạch. Một kế hoạch không chỉ để vạch trần bộ mặt thật của bà Phượng, mà còn để cứu bà thoát khỏi gã trai bao kia trước khi bà mất trắng tất cả.
Và đám cưới của Thư sẽ là sân khấu hoàn hảo nhất.
Chương 3: Vở Kịch Hạ Màn
Ngày cưới của Thư đến. Khách sạn 5 sao lộng lẫy, hoa tươi ngập tràn. Bà Phượng đứng ở sảnh đón khách, diện chiếc áo dài nhung đỏ thêu phượng hoàng, đầu đội mấn vàng, trông uy nghi như một bà hoàng thái hậu. Bà cười nói oang oang, giới thiệu với quan khách về gia thế “khủng” của mình, về những bất động sản ảo mà bà đang sở hữu.
Tôi đứng ở góc phòng, quan sát tất cả. Tôi mặc một chiếc váy đen tuyền, sang trọng nhưng bí ẩn. Hôm nay, tôi không đóng vai cô con dâu cam chịu nữa.
Tôi đã liên hệ với Tùng – tên gã trai bao kia. Tôi dùng một nick ảo, đóng vai trợ lý của “nữ đại gia Phượng”, nhắn tin mời hắn đến dự đám cưới con gái bà để “ra mắt họ hàng” và nhận chiếc xe SH làm quà bất ngờ. Hắn tin sái cổ, hớn hở đồng ý ngay.
Tiệc cưới bắt đầu. Cô dâu chú rể bước lên sân khấu làm lễ. Bà Phượng đứng cạnh, rưng rưng nước mắt, diễn vai người mẹ vĩ đại tần tảo nuôi con (bằng tiền ảo).
Khi MC chuẩn bị mời đại diện nhà gái phát biểu, tôi bước lên sân khấu, cầm lấy micro. Bà Phượng nhíu mày, nhìn tôi khó chịu:
“Mày làm cái gì đấy? Xuống ngay!”
Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh lùng:
“Kính thưa quan viên hai họ. Hôm nay là ngày vui của em Thư. Mẹ chồng tôi, bà Phượng, đã vất vả bao năm nay để có ngày này. Để thể hiện lòng hiếu thảo và cũng để chia vui, tôi xin phép được mời một nhân vật vô cùng đặc biệt, một người bạn thân thiết của mẹ tôi lên sân khấu để chung vui.”
Cả khán phòng im phăng phắc. Bà Phượng ngơ ngác, không hiểu tôi đang giở trò gì.
Cánh cửa lớn mở ra. Tùng bước vào. Hắn mặc bộ vest trắng bảnh bao, tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực khổng lồ. Hắn bước đi tự tin, phong thái của một chàng rể tương lai (theo trí tưởng tượng của hắn).
Khi Tùng bước lên sân khấu, mặt bà Phượng chuyển từ đỏ sang tím tái, rồi trắng bệch. Bà lảo đảo, phải bám vào bàn thờ gia tiên mới đứng vững.
Tùng không hề biết sự sợ hãi của bà. Hắn tiến tới, quỳ xuống dâng hoa cho bà Phượng trước mặt hàng trăm quan khách, rồi cầm micro dõng dạc nói:
“Chúc mừng bé Phượng! Chúc mừng con gái của chúng ta! Hôm nay em đẹp lắm, nữ hoàng của anh.”
Cả khán phòng ồ lên kinh ngạc. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ.
“Cái gì? ‘Bé Phượng’ á?”
“Thằng này là ai? Con rơi của bà Phượng à?”
“Không, nghe giọng điệu kia là bồ bịch rồi! Trời ơi, bà già này gặm cỏ non!”
Nhà trai – gia đình thông gia danh giá – nhìn nhau ái ngại, mặt bố chú rể sầm lại. Cô dâu Thư đứng chết trân, nước mắt lưng tròng vì xấu hổ.
Bà Phượng run rẩy, lắp bắp:
“Cậu… cậu đi nhầm chỗ rồi… Bảo vệ đâu! Lôi nó ra!”
Tùng ngơ ngác:
“Kìa em? Sao lại đuổi anh? Em bảo hôm nay mời anh đến để công khai tình cảm và tặng anh xe SH mà? Trợ lý của em nhắn tin cho anh đấy thôi?”
“Xe SH gì? Mày điên à? Tao không quen mày!” – Bà Phượng hét lên trong tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, tôi bước tới, đứng chắn giữa bà Phượng và Tùng. Tôi nhìn thẳng vào mắt gã trai bao:
“Chào anh Tùng. Tôi là con dâu của bà Phượng. Có lẽ có một sự hiểu lầm ở đây.”
Tôi quay xuống khán giả, giọng nói vang và rõ ràng:
“Thưa mọi người, anh Tùng đây là… huấn luyện viên thể hình riêng của mẹ tôi. Mẹ tôi vì muốn có sức khỏe tốt để lo cho con cháu nên đã thuê anh ấy. Có lẽ anh Tùng đây hiểu lầm sự quan tâm của bà chủ dành cho nhân viên.”
Tôi đang cố vớt vát chút sĩ diện cuối cùng cho bà, nhưng cũng là để gài bẫy Tùng. Tôi quay sang Tùng, hạ giọng đủ để micro thu được:
“Anh Tùng à, mẹ tôi làm gì có tiền mua xe SH cho anh? Anh không biết sao? Mẹ tôi thực ra chỉ là người giúp việc thôi.”
Tùng sững người:
“Giúp việc? Cô đùa à? Bà ấy là đại gia bất động sản, nhà ở Thảo Điền cơ mà!”
“Đó là nhà chủ của bà ấy.” – Tôi rút trong túi ra tập hồ sơ. – “Đây là hợp đồng lao động của mẹ tôi. Lương tháng 8 triệu, bao ăn ở. Còn đây là sao kê ngân hàng, toàn bộ số tiền bà ấy chi cho anh thời gian qua đều là tiền vay nặng lãi và tiền lương của vợ chồng tôi. Bà ấy không có một xu dính túi đâu.”
Tùng giật lấy tờ giấy, đọc ngấu nghiến. Mặt hắn biến sắc. Sự lãng tử, si tình biến mất sạch, thay vào đó là sự giận dữ và khinh bỉ. Hắn ném bó hoa xuống đất, chỉ tay vào mặt bà Phượng:
“Mụ già lừa đảo! Mụ dám lừa tôi à? Mụ bảo mụ có trăm tỷ cơ mà? Hóa ra là con ô-sin rách nát!”
Lời nói của Tùng như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bà Phượng. Lớp vỏ bọc hào nhoáng bà dày công xây dựng bấy lâu nay vỡ tan tành như bong bóng xà phòng. Bà Phượng gục xuống sàn, khóc nấc lên từng hồi. Không phải khóc vì mất tình yêu, mà khóc vì sự nhục nhã ê chề bị phơi bày trần trụi trước mặt những người bà từng khoác lác.
Tùng quay sang tôi, gầm gừ:
“Thế còn cái xe? Ai trả tiền công sức tôi hầu hạ mụ ta mấy tháng nay?”
“Anh có thể kiện mẹ tôi ra tòa nếu muốn.” – Tôi lạnh lùng đáp. – “Nhưng tôi nghĩ anh nên đi ngay, trước khi tôi gọi công an vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Tôi có đủ bằng chứng anh dụ dỗ mẹ tôi vay tiền đấy.”
Tùng nghiến răng, nhìn quanh thấy những ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn hậm hực bỏ đi, không quên chửi đổng vài câu.
Chương 4: Sau Cơn Giông
Đám cưới vẫn tiếp tục, nhưng không khí chùng xuống hẳn. Dù tôi đã cố gắng lấp liếm bằng câu chuyện “huấn luyện viên”, nhưng ai cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhà trai nhìn nhà tôi bằng ánh mắt dè chừng, Thư khóc hết nước mắt trong phòng thay đồ.
Nhưng quan trọng nhất, “chiếc mặt nạ” của bà Phượng đã bị lột bỏ.
Tối hôm đó, trong căn nhà yên tĩnh, bà Phượng ngồi thu lu trong góc phòng, không dám bật đèn. Bà đã tẩy trang, bỏ hết trang sức, trở về đúng nguyên hình là một người đàn bà già nua, mệt mỏi và sợ hãi.
Tôi bước vào phòng, đặt lên bàn một cốc nước cam.
“Mẹ uống đi cho lại sức.”
Bà Phượng ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt không còn sự hách dịch, coi thường như mọi ngày, mà đầy vẻ sợ hãi và… biết ơn. Bà biết, nếu hôm nay tôi không đứng ra đuổi gã Tùng đi, không vạch trần sự thật về tài chính của bà, thì có lẽ bà đã ký giấy nợ để mua xe cho hắn, và cuộc đời bà sẽ chìm trong nợ nần không lối thoát.
“Ngân… mẹ…” – Bà lắp bắp, giọng khàn đặc. – “Mẹ xin lỗi… Mẹ sai rồi…”
Tôi ngồi xuống đối diện bà, thở dài:
“Mẹ à, con lương 30 triệu, đúng là không giàu bằng người ta, nhưng đó là tiền sạch, tiền mồ hôi nước mắt con làm ra. Con chưa bao giờ xấu hổ vì nó. Còn mẹ, mẹ làm nghề giúp việc, đó cũng là nghề chân chính, tại sao mẹ phải xấu hổ? Tại sao mẹ phải gồng mình lên để sống cuộc đời của người khác?”
Bà Phượng cúi đầu, nước mắt lã chã rơi:
“Mẹ… mẹ sợ người ta khinh. Mẹ sợ thông gia chê nhà mình nghèo, cái Thư về bên ấy bị lép vế. Mẹ muốn nở mày nở mặt…”
“Nở mày nở mặt bằng sự dối trá thì kết quả nhận được chỉ là sự ê chề thôi mẹ ạ. Hôm nay, cái Thư mới thực sự khổ vì cái sĩ diện của mẹ đấy.”
Tôi lấy trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm.
“Đây là 100 triệu con dành dụm. Con sẽ dùng số tiền này để trả hết nợ lãi mẹ vay nóng. Còn nợ gốc, mẹ nghỉ việc ở Thảo Điền đi, về nhà nghỉ ngơi, trông nom nhà cửa. Vợ chồng con sẽ cày cuốc trả dần.”
Bà Phượng nhìn cuốn sổ, rồi òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Bà nắm chặt lấy tay tôi:
“Con ơi… Mẹ tệ quá… Mẹ chê bai con, hành hạ con… mà giờ con lại cứu mẹ…”
“Con làm vì chồng con, vì cái nhà này. Con chỉ mong từ nay về sau, mẹ hãy sống thật với chính mình. Đừng đeo mặt nạ nữa, nặng lắm mẹ ạ.”
Chương 5: Bình Minh Mới
Ba tháng sau.
Bà Phượng đã thay đổi hẳn. Bà không còn những bộ váy lòe loẹt, không còn những buổi trà chiều “phông bạt”. Bà ở nhà, mặc bộ đồ bộ giản dị, chăm sóc mảnh vườn nhỏ trên sân thượng.
Sáng nay, tôi thấy bà dậy sớm, nấu nồi phở bò thơm phức cho cả nhà.
“Ngân ơi, dậy ăn sáng đi con, lấy sức mà đi làm. Lương 30 triệu là to lắm đấy, mẹ tính rồi, chả mấy chốc mà nhà mình trả hết nợ.” – Bà nói, giọng vui vẻ, tự hào thực sự.
Tôi mỉm cười, húp thìa nước dùng ngọt lịm. Đám cưới của Thư tuy có sự cố, nhưng sau khi biết rõ ngọn ngành, gia đình chồng Thư cũng thông cảm. Họ bảo: “Thà nghèo mà thật thà còn hơn giàu mà giả tạo”. Thư cũng trưởng thành hơn, không còn đòi hỏi mẹ chu cấp vô lý nữa.
Tôi nhìn mẹ chồng đang lúi húi lau dọn bàn thờ. Chiếc mặt nạ dát vàng giả tạo đã vỡ vụn, để lộ ra một người mẹ chồng tuy còn nhiều khiếm khuyết, nhưng đã biết quay đầu và biết yêu thương con cái theo cách chân thành nhất.
Cuộc sống không cần phải diễn. Chỉ cần chân thành, hạnh phúc sẽ tự tìm đến, giản dị mà bền lâu.