Phần 1: Cơn Mưa Và Bóng Hình Quen Thuộc
Hà Nội những ngày cuối thu luôn mang một vẻ u buồn đến nao lòng. Những cơn mưa phùn dai dẳng khiến bầu trời xám xịt như màu chì, và lòng người cũng vì thế mà chùng xuống.
Tôi ngồi trong chiếc xe Mercedes C300, đỗ xịch trước cổng bệnh viện Phụ sản Trung ương. Tôi đến đây không phải để đón ai, mà để ký hợp đồng bảo hiểm cho lô thiết bị y tế mới nhập. Tôi là Hùng, ba mươi lăm tuổi, giám đốc một công ty thiết bị y tế đang lên như diều gặp gió. Tôi có tiền, có địa vị, và có cả sự tự do của một người đàn ông độc thân – cái mác “độc thân” mà tôi vừa lấy lại được cách đây bảy tháng.
Bảy tháng trước, tôi ly hôn.
Vợ cũ của tôi là Lan. Cô ấy hiền, nhưng cái hiền lành ấy dần trở thành sự nhạt nhẽo trong mắt tôi. Chúng tôi kết hôn ba năm mà không có con. Tôi đi khám, bác sĩ bảo tôi bình thường. Lan đi khám, cô ấy nói cô ấy cũng bình thường. Vậy mà tin vui cứ lảng tránh. Áp lực từ mẹ tôi, cộng với những nghi ngờ vụn vặt và sự lạnh nhạt dần của cả hai đã đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân ấy. Ngày ra tòa, Lan không khóc, không đòi chia tài sản, chỉ xách một chiếc vali nhỏ và rời đi nhẹ nhàng như một cơn gió.
Tôi châm điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút để khói thuốc bay ra. Đúng lúc đó, một chiếc taxi dừng lại ngay trước mũi xe tôi. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước xuống, tay bế một bọc khăn tã lỉnh kỉnh.
Tim tôi hẫng đi một nhịp. Dáng người mảnh khảnh ấy, mái tóc buộc hờ hững sau gáy ấy… Không thể nhầm được. Là Lan.
Nhưng điều khiến tôi sững sờ không phải là sự xuất hiện của cô ấy, mà là đứa bé trên tay cô ấy. Đứa bé còn đỏ hỏn, chắc chỉ vừa đầy tháng. Lan che chắn cho con rất kỹ, vội vã bước vào sảnh bệnh viện.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Bảy tháng ly hôn. Đứa bé chừng một tháng tuổi. Vậy là… cô ấy đã mang thai trước khi chúng tôi ra tòa?
Tôi vứt điếu thuốc, mở cửa xe lao theo. Tôi không biết mình đang nghĩ gì. Tò mò? Ghen tuông? Hay là một tia hy vọng mong manh nào đó vừa nhen nhóm?
Tôi giữ khoảng cách, đi theo Lan đến khoa Nhi. Cô ấy ngồi ở hàng ghế chờ tiêm chủng. Khi Lan nới lỏng khăn quấn để lau mồ hôi cho đứa bé, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt nó.
Chân tôi như bị chôn chặt xuống nền gạch lạnh toát. Đứa bé… nó giống tôi như hai giọt nước. Cái trán cao, sống mũi thẳng tắp, và đặc biệt là cái cằm chẻ – đặc điểm di truyền nổi bật nhất của dòng họ tôi, thứ mà mẹ tôi vẫn luôn tự hào khoe khoang.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là con tôi. Lan đã mang thai con tôi nhưng giấu kín. Cô ấy âm thầm ly hôn, âm thầm sinh con một mình. Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm thế? Có phải vì tôi đã quá vô tâm? Hay vì cô ấy muốn trả thù tôi bằng cách tước đoạt quyền làm cha của tôi?
Cơn giận dữ và nỗi xúc động đan xen khiến tôi không kìm chế được. Tôi sải bước thật nhanh, đứng sừng sững trước mặt Lan.
Phần 2: Sự Đối Mặt
Lan ngước lên. Khi nhìn thấy tôi, gương mặt cô ấy thoáng chút hoảng hốt, đôi tay ôm chặt lấy đứa bé vào lòng như sợ bị cướp mất.
“Hùng… Sao anh lại ở đây?”
Tôi nhìn xoáy vào đứa bé, rồi nhìn vào mắt Lan, giọng run lên vì kìm nén:
“Tại sao em giấu anh? Tại sao em lại mang con của anh đi?”
Lan cúi mặt, tránh ánh mắt của tôi:
“Anh nhầm rồi. Không phải con anh đâu.”
“Em định lừa ai?” – Tôi gằn giọng, chỉ tay vào đứa bé. – “Nhìn nó xem! Nó có cái cằm chẻ y hệt anh. Nó bao nhiêu tháng rồi? Một tháng đúng không? Tính cả thời gian mang thai, rõ ràng là lúc chúng ta chưa ly hôn. Em đừng hòng chối cãi!”
Mọi người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn chúng tôi. Lan bối rối, mặt đỏ bừng. Cô ấy đứng dậy, toan bỏ đi:
“Chúng ta nói chuyện sau. Ở đây đông người.”
Tôi nắm chặt cổ tay Lan, kéo lại:
“Không sau gì cả. Anh muốn nhận con. Ngay bây giờ.”
Lan nhìn tôi, ánh mắt cô ấy bỗng trở nên kiên định và lạnh lùng đến lạ.
“Anh buông ra. Anh làm con đau đấy.”
Đứa bé trong tay Lan bắt đầu khóc oe oe. Tiếng khóc của trẻ thơ như mũi kim châm vào tim tôi. Tôi buông tay. Lan vỗ về đứa bé, rồi nhìn tôi thở dài:
“Được rồi. Nếu anh muốn biết sự thật đến thế. Tối nay, 8 giờ, đến địa chỉ này.”
Cô ấy xé một mảnh giấy từ cuốn sổ khám bệnh, ghi vội dòng địa chỉ rồi dúi vào tay tôi, sau đó bế con đi thẳng vào phòng tiệc.
Phần 3: Căn Nhà Trọ Và Những Ký Ức Vụn Vỡ
Cả buổi chiều hôm đó, tôi không làm được việc gì ra hồn. Hình ảnh đứa bé với chiếc cằm chẻ cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi vừa vui sướng vì mình đã có con, vừa hận Lan vì đã chia cắt cha con tôi. Tôi gọi điện cho mẹ, bà nghe tin thì khóc nấc lên, giục tôi phải đi đòi cháu đích tôn về ngay lập tức. “Dòng giống nhà mình không thể lưu lạc bên ngoài được!” – Bà quả quyết.
Đúng 8 giờ tối, tôi có mặt tại địa chỉ Lan đưa. Đó không phải là một căn hộ chung cư hay nhà riêng. Đó là một khu trọ tồi tàn nằm sâu trong con ngõ nhỏ ở ngoại thành. Mùi ẩm mốc, mùi rác thải xộc vào mũi khiến tôi nhíu mày. Lan sống ở đây sao? Sau khi ly hôn, tôi biết cô ấy không dư dả, nhưng không ngờ lại khổ sở đến thế này.
Tôi gõ cửa phòng số 3. Lan mở cửa. Cô ấy mặc bộ đồ ở nhà giản dị, tóc búi cao, gương mặt mộc nhợt nhạt và hốc hác.
“Vào đi.” – Lan nói, giọng bình thản.
Căn phòng chật chội chỉ khoảng mười lăm mét vuông, đồ đạc đơn sơ. Trên chiếc giường nhỏ, đứa bé đang ngủ say. Tôi rón rén lại gần, ngắm nhìn thiên thần bé nhỏ ấy. Càng nhìn, tôi càng thấy nó giống tôi hồi bé qua những bức ảnh mẹ kể. Một cảm giác huyết thống thiêng liêng dâng trào trong lồng ngực.
“Đặt tên con là gì?” – Tôi hỏi, giọng dịu đi nhiều.
“Gấu.” – Lan đáp gọn lỏn, rót cho tôi cốc nước lọc.
Tôi quay lại, ngồi xuống chiếc ghế nhựa đối diện Lan.
“Lan này, anh biết chúng ta đã ly hôn. Nhưng con là con chung. Anh có quyền và trách nhiệm với nó. Anh muốn đón hai mẹ con về. Hoặc ít nhất, anh sẽ chu cấp và đón con về nuôi. Môi trường ở đây không tốt cho thằng bé.”
Lan nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua chát:
“Anh chắc chắn đó là con anh chứ?”
“Em còn định chối? Cái cằm chẻ đó, cái mũi đó…”
“Đúng. Nó rất giống anh.” – Lan ngắt lời tôi. – “Nhưng anh Hùng ạ, anh có nhớ lý do thực sự mà chúng ta ly hôn không?”
Tôi khựng lại. Lý do?
“Thì… vì không hợp nhau, vì chuyện con cái…”
“Không.” – Lan lắc đầu. – “Là vì anh nghi ngờ tôi. Anh nghi ngờ tôi uống thuốc tránh thai, anh nghi ngờ tôi lén lút gửi tiền về cho gia đình. Anh chưa bao giờ tin tưởng tôi.”
Tôi im lặng. Đúng là thời điểm đó, tôi đã rất hẹp hòi.
“Và quan trọng hơn,” – Lan tiếp tục, giọng cô ấy bắt đầu run rẩy. – “Anh có nhớ em gái anh không? Cái Huệ ấy.”
Tôi giật mình. Huệ? Đứa em gái hư hỏng đã bỏ nhà đi bụi đời cách đây hai năm?
“Tự nhiên em nhắc đến nó làm gì? Nó chết bờ chết bụi ở đâu rồi, bố mẹ từ mặt nó lâu rồi.”
Lan đứng dậy, đi về phía chiếc tủ nhựa ọp ẹp. Cô ấy lấy ra một khung ảnh nhỏ, đặt lên bàn trước mặt tôi. Trong ảnh là Huệ. Con bé đang mang bầu, cười tươi rói bên cạnh Lan.
Tôi sững sờ.
“Cái gì… cái gì thế này?”
“Huệ không chết bờ chết bụi. Nó tìm đến em.” – Lan nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt rực lửa. – “Cách đây một năm, Huệ tìm đến em trong bộ dạng thân tàn ma dại. Nó bị gã người yêu sở khanh lừa có bầu rồi bỏ rơi. Nó không dám về nhà vì sợ bố mẹ đánh, sợ anh chửi mắng. Nó chỉ biết bấu víu vào chị dâu.”
Tôi há hốc mồm, không tin vào tai mình.
“Em đã giấu anh, giấu bố mẹ để cưu mang nó. Em thuê nhà cho nó ở, lén lút dùng tiền lương của mình để nuôi nó dưỡng thai. Đó là lý do anh thấy em hay thiếu tiền, hay đi sớm về khuya. Anh nghi ngờ em ngoại tình, anh nghi ngờ em mang tiền về cho nhà ngoại. Anh sỉ nhục em.”
Nước mắt Lan bắt đầu rơi.
“Em đã định nói cho anh biết. Nhưng thái độ của anh, sự tàn nhẫn của anh mỗi khi nhắc đến Huệ khiến em sợ. Em sợ anh sẽ ép nó phá thai, hoặc đuổi nó đi. Nên em chọn cách im lặng. Em chấp nhận ly hôn để bảo vệ em gái anh và đứa cháu của anh.”
Phần 4: Sự Thật Đau Lòng
Tôi nhìn tấm ảnh, rồi nhìn sang đứa bé đang ngủ trên giường. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Vậy… đứa bé này…” – Giọng tôi lạc đi.
“Đúng.” – Lan gật đầu, nước mắt giàn giụa. – “Bé Gấu là con của Huệ. Là cháu ruột của anh. Vì thế nó mới có cái cằm chẻ giống hệt anh, giống hệt dòng giống nhà anh.”
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi. Đứa bé không phải con tôi. Nó là cháu tôi. Nhưng… Huệ đâu?
“Thế… Huệ đâu rồi?” – Tôi hỏi, giọng run rẩy sợ hãi.
Lan gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên:
“Huệ… nó mất rồi. Nó mất ngay trên bàn mổ cách đây một tháng. Nó bị băng huyết. Trước khi chết, nó nắm tay em, nhờ em làm mẹ của Gấu. Nó bảo đừng cho anh biết, nó sợ anh sẽ ghét bỏ đứa bé vì nó là kết quả của sai lầm.”
Tôi ngồi bất động như một pho tượng đá. Từng lời của Lan như những nhát búa tạ giáng vào lồng ngực tôi.
Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã nghi ngờ vợ mình ngoại tình trong khi cô ấy đang dang tay cưu mang em gái ruột của tôi. Tôi đã ly hôn, đẩy cô ấy ra đường, để cô ấy một mình gồng gánh chăm sóc đứa em gái bầu bì và giờ là nuôi nấng một đứa trẻ mồ côi. Tôi đã chửi rủa em gái mình là “đồ bỏ đi”, trong khi nó đang vật lộn với sự sống và cái chết.
Bé Gấu cựa mình, khóc oe oe. Lan vội vàng lau nước mắt, chạy lại bế nó lên, vỗ về. Nhìn cảnh Lan âu yếm đứa bé không phải máu mủ của mình, nhưng lại yêu thương nó hơn cả sinh mệnh, tôi thấy mình thật nhỏ bé và hèn hạ.
Tôi là một giám đốc thành đạt, nhưng tôi là một thằng đàn ông thất bại. Tôi thất bại trong việc làm chồng, làm anh, và làm người.
Tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh Lan. Tôi nhìn đứa cháu ruột đỏ hỏn, đứa bé mồ côi mẹ ngay khi vừa chào đời.
“Lan… Anh xin lỗi… Anh…”
Tôi nghẹn lời. Lời xin lỗi lúc này sao mà rẻ rúng và vô nghĩa đến thế.
Lan ngước nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhưng bình thản đến lạ:
“Anh không cần xin lỗi em. Anh hãy xin lỗi Huệ ấy. Nó nằm ở chùa Pháp Vân. Còn thằng Gấu, em đã làm thủ tục nhận con nuôi rồi. Em sẽ nuôi nó. Anh và gia đình không cần bận tâm đâu.”
“Không!” – Tôi quỳ sụp xuống chân Lan. – “Anh xin em. Hãy cho anh cơ hội chuộc lỗi. Đó là cháu anh, là máu mủ nhà anh. Và em… em vẫn là vợ anh mà.”
“Vợ?” – Lan cười nhạt. – “Chúng ta đã ly hôn rồi Hùng ạ. Tờ giấy ly hôn anh ép em ký, mực đã khô từ lâu rồi. Lúc anh đuổi em đi, anh có nghĩ em là vợ không?”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà ẩm mốc. Sự hối hận muộn màng đang bóp nghẹt trái tim tôi.
Phần 5: Kết Thúc Và Khởi Đầu
Đêm hôm đó, tôi không về nhà. Tôi ngồi ngoài cửa phòng trọ của Lan suốt đêm, canh giấc ngủ cho hai mẹ con. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho bố mẹ, kể hết sự thật. Mẹ tôi ngất xỉu, bố tôi thì lặng người đi. Cả gia đình tôi đã nợ Lan một món nợ ân tình không thể nào trả hết.
Tôi đã đón Lan và bé Gấu về nhà, nhưng không phải về căn biệt thự lạnh lẽo của tôi, mà về nhà bố mẹ tôi. Mẹ tôi, người đàn bà khắc nghiệt năm xưa, giờ đây ôm lấy đứa cháu nội mồ côi mà khóc hết nước mắt, rồi quay sang nắm tay Lan mà tạ lỗi.
Lan đồng ý quay về, không phải vì cô ấy còn yêu tôi, mà vì bé Gấu cần một gia đình, cần ông bà, cần bác. Cô ấy bảo: “Em làm tất cả vì Huệ, và vì thằng bé.”
Chúng tôi chưa tái hôn. Lan nói cô ấy cần thời gian để chữa lành những vết thương lòng. Tôi tôn trọng điều đó. Hàng ngày, tôi đi làm về sớm, cùng Lan chăm sóc bé Gấu. Nhìn thằng bé lớn lên từng ngày, với cái cằm chẻ giống hệt tôi và nụ cười giống hệt cô em gái vắn số, tôi vừa đau lòng vừa hạnh phúc.
Tôi đang bắt đầu lại từ đầu. Không phải với tư cách một người chồng gia trưởng, mà là một người đàn ông đang học cách yêu thương và trân trọng những gì mình có. Tôi biết con đường để Lan mở lòng lại sẽ rất dài, nhưng tôi sẽ đợi.
Bởi vì tôi biết, giữa cuộc đời đầy rẫy những toan tính này, tìm được một người phụ nữ có trái tim bao dung như Lan, chính là phúc phận lớn nhất của đời tôi. Và bé Gấu, đứa trẻ sinh ra từ bi kịch, chính là sợi dây định mệnh buộc chặt chúng tôi lại với nhau, để nhắc nhở tôi về giá trị của tình thâm và sự hy sinh.