Ngôi nhà trước mặt tôi, nơi từng là tổ ấm, giờ đây xa lạ như một bức tranh bị thời gian làm nhòe màu. Tôi đứng dưới cơn mưa, đôi giày ướt sũng, chiếc ô nhỏ không đủ che chắn cho những giọt nước mắt lặng lẽ hòa lẫn. Trong tay tôi là chiếc chìa khóa cũ, thứ tôi không còn quyền sử dụng, nhưng vẫn nắm chặt như một ký ức không thể buông bỏ.
Tôi không đến đây để van xin. Không phải để níu kéo. Tôi đến để lấy lại thứ thuộc về mình, thứ mà mẹ chồng tôi, bà Lệ, đã giữ từ ngày tôi bước chân vào gia đình ấy. Và sau đó, tôi sẽ kết thúc tất cả.
Bảy năm trước, tôi gặp Tùng trong một buổi chiều nắng vàng rực rỡ. Anh là chàng trai có nụ cười ấm áp, đôi mắt sáng như muốn ôm trọn cả thế giới. Chúng tôi yêu nhau nhanh chóng, như thể định mệnh đã sắp đặt. Tôi, một cô gái tỉnh lẻ, mang theo giấc mơ khởi nghiệp, còn anh, một kỹ sư đầy tham vọng, luôn nói về việc sẽ xây dựng một đế chế của riêng mình. Chúng tôi cưới nhau trong niềm vui của cả hai bên gia đình, và tôi tin rằng, chỉ cần có tình yêu, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Ngày cưới, mẹ chồng tôi, bà Lệ, kéo tôi vào một góc phòng, trao cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh xắn, chạm khắc tinh xảo. “Đây là món quà mẹ dành cho con,” bà nói, giọng trầm ấm. “Nhưng mẹ sẽ giữ nó cho đến khi con thực sự cần. Hãy hứa với mẹ, dù có chuyện gì xảy ra, con sẽ không bao giờ từ bỏ chính mình.” Tôi gật đầu, không hiểu hết ý nghĩa của lời bà, nhưng vẫn cảm nhận được sự thiêng liêng trong ánh mắt ấy.
Thời gian trôi qua, cuộc sống hôn nhân không như tôi tưởng. Tùng thay đổi. Từ một người chồng dịu dàng, anh trở nên xa cách, những cuộc tranh cãi bắt đầu xuất hiện. Tôi đổ lỗi cho áp lực công việc. Công ty khởi nghiệp của tôi, một thương hiệu thời trang nhỏ, từng bước phát triển, nhưng cũng kéo theo những khoản nợ khổng lồ khi thị trường bất ngờ sụp đổ. Tôi lao vào công việc, cố gắng cứu vãn giấc mơ của mình, nhưng Tùng không còn ở bên cạnh như trước. Anh thường xuyên vắng nhà, viện cớ công việc, nhưng tôi dần nhận ra những dấu hiệu bất thường: mùi nước hoa lạ trên áo, những tin nhắn anh vội vã xóa, và ánh mắt lảng tránh mỗi khi tôi hỏi.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Công ty của tôi chính thức phá sản. Tôi mất tất cả: tiền bạc, giấc mơ, và cả niềm tin vào bản thân. Trong lúc tôi chìm trong tuyệt vọng, Tùng trở về, không phải để an ủi, mà để thông báo một sự thật tàn nhẫn: anh đã yêu một người phụ nữ khác, bà Lan, một doanh nhân U60 giàu có, người mà anh gặp trong một dự án hợp tác. “Cô ấy cho anh cơ hội mà em không bao giờ có thể,” anh nói, giọng lạnh lùng. “Em chỉ là gánh nặng, Linh ạ.”
Tôi không khóc. Không gào thét. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh, người đàn ông tôi từng yêu hơn cả bản thân mình, giờ đây đứng trước mặt tôi như một kẻ xa lạ. “Anh muốn ly hôn?” tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ. Anh gật đầu, không chút do dự. “Được,” tôi đáp. “Nhưng trước tiên, tôi cần lấy lại thứ thuộc về tôi.”
Cánh cửa nhà mẹ chồng mở ra, bà Lệ đứng đó, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như ngày nào. Bà không ngạc nhiên khi thấy tôi, như thể đã đoán trước được chuyến viếng thăm này. “Vào đi, con,” bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Tôi bước vào căn phòng khách quen thuộc, nơi từng diễn ra bao bữa cơm gia đình, những tiếng cười, và cả những giọt nước mắt. Bà Lệ ngồi xuống, đặt trước mặt tôi chiếc hộp gỗ ngày nào. “Con đến vì cái này, đúng không?” bà hỏi.
Tôi gật đầu. “Con cần nó, mẹ. Và con cần chấm dứt mọi chuyện.”
Bà nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can. “Con đã hứa với mẹ điều gì, Linh?” bà hỏi.
Tôi mím môi, cố kìm nén cảm xúc. “Con hứa sẽ không từ bỏ chính mình.”
“Vậy tại sao con lại để thằng Tùng làm con tổn thương đến thế này?” Giọng bà sắc lạnh, nhưng tôi biết đó không phải sự trách móc, mà là sự đau lòng. “Mẹ đã thấy con thay đổi, từ một cô gái mạnh mẽ thành người chỉ biết chạy theo giấc mơ của người khác. Con xứng đáng hơn thế, Linh.”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay. “Con xin lỗi, mẹ. Con đã cố gắng, nhưng con không đủ sức.”
Bà Lệ đứng dậy, mở chiếc hộp gỗ. Bên trong là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là một viên ngọc trai nhỏ, lấp lánh như ánh trăng. “Đây không chỉ là món quà mẹ tặng con,” bà nói. “Đây là lời nhắc nhở về giá trị của con. Viên ngọc trai này được tạo nên từ đau đớn, từ những vết thương của con trai trong lòng biển. Nhưng chính sự kiên nhẫn và thời gian đã biến nó thành báu vật. Con cũng vậy, Linh. Đừng để bất kỳ ai khiến con nghĩ mình không đủ xứng đáng.”
Tôi cầm sợi dây chuyền, cảm nhận sự mát lạnh của viên ngọc trai trên đầu ngón tay. Những lời của bà như một ngọn lửa, thắp lên trong tôi một tia sáng đã tắt từ lâu. Tôi đứng dậy, siết chặt sợi dây trong tay. “Cảm ơn mẹ,” tôi nói. “Con biết mình phải làm gì.”
Tôi trở về căn hộ nhỏ mà tôi thuê tạm sau khi rời khỏi nhà Tùng. Trên bàn là lá đơn ly hôn đã được chuẩn bị sẵn. Tôi ký tên mình, từng nét chữ chắc chắn, không chút do dự. Nhưng trước khi gửi nó đi, tôi quyết định làm một việc cuối cùng.
Tôi đến văn phòng của bà Lan, người phụ nữ mà Tùng chọn thay vì tôi. Bà ta tiếp tôi trong một căn phòng sang trọng, ánh mắt kiêu ngạo nhưng không giấu được sự tò mò. “Cô muốn gì?” bà hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
“Tôi không đến để tranh giành,” tôi đáp, đặt sợi dây chuyền lên bàn. “Tôi chỉ muốn bà biết rằng, người đàn ông bà chọn đã bỏ rơi vợ mình trong lúc cô ấy cần anh ta nhất. Nếu bà nghĩ anh ta sẽ trung thành với bà, thì hãy nhìn vào thứ này.” Tôi chỉ vào viên ngọc trai. “Nó nhắc tôi rằng giá trị của một người không nằm ở tiền bạc hay quyền lực, mà ở lòng trung thực và sự kiên cường. Bà có chắc Tùng có những thứ đó?”
Bà Lan nhìn sợi dây chuyền, rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng dao động. “Cô đang cố làm tôi thay đổi quyết định?” bà hỏi.
“Không,” tôi đáp. “Tôi chỉ muốn bà thấy rõ con người thật của anh ta. Còn lại, tùy bà.”
Tôi rời khỏi văn phòng, cảm giác nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.
Một tuần sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tùng. Giọng anh run rẩy, không còn vẻ tự tin như trước. “Linh, anh sai rồi. Anh muốn quay lại. Bà Lan… bà ấy đã hủy hợp đồng với anh. Cô ấy nói anh không đáng tin.”
Tôi bật cười, nhưng không phải vì vui. “Tùng, anh đã chọn con đường của mình. Đừng quay lại, vì tôi cũng đã chọn con đường của riêng tôi.”
Tôi cúp máy, không chờ anh đáp. Lá đơn ly hôn đã được gửi đi, và tôi biết, đó là quyết định đúng đắn nhất tôi từng làm.
Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào một buổi chiều, khi tôi nhận được một lá thư từ mẹ chồng. Bên trong là một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, đứng tên tôi. Kèm theo là một dòng chữ viết tay: “Đây là món quà mẹ thực sự muốn tặng con. Hãy bắt đầu lại, Linh. Mẹ tin ở con.”
Tôi ôm lá thư vào lòng, nước mắt rơi nhưng lần này là vì hạnh phúc. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, viên ngọc trai trên sợi dây chuyền lấp lánh, như một lời hứa rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ chính mình.