Chiều ấy, trời đổ một cơn mưa rất nhẹ. Loại mưa đủ để làm ướt vai áo nhưng không khiến người ta muốn nép vào mái hiên. Trong căn phòng nhỏ nơi cuối con hẻm, Thành ngồi lặng trước màn hình điện thoại, ngón tay bất động trên tên một người trong danh bạ. Anh không gọi. Chỉ nhìn. Như thể cái tên ấy có thể bật ra lời giải thích cho hai tháng im lặng kéo dài như một mùa đông không ánh nắng.
“Lan”, cái tên ấy chưa bao giờ thôi làm anh nhói lòng. Nhưng gọi làm gì? Khi mọi thứ đã quá muộn.
Họ từng sống như vợ chồng, không hôn thú, không ràng buộc pháp lý. Chỉ có những bữa cơm chung, những buổi tối nằm bên nhau lặng lẽ, và một lời hứa vụng về trong đêm: “Nếu mình cứ yên ổn thế này mãi thì tốt biết mấy.”
Lan không đòi hỏi gì nhiều. Thành cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa. Cho đến cái hôm ấy.
Một ngày bình thường như mọi ngày, Thành đi làm về muộn. Mẹ anh—một người phụ nữ nghiêm khắc và hay xét nét—ngồi ở phòng khách, mặt cau lại như thể vừa phát hiện ra điều gì đó tày trời. Trên bàn là điện thoại của bà, mở sẵn ứng dụng ghi âm.
“Con nghe đi,” mẹ anh bảo, không buồn nhìn lên. “Nghe cho rõ cái giọng vợ mày nói về mẹ chồng là thế nào.”
Thành bật loa. Giọng Lan vang lên trong bản ghi âm, vui vẻ, pha chút bông đùa:
“Ừ, bà ấy lại bảo tớ quên để dép quay đầu ra ngoài, như kiểu tớ không biết làm dâu ấy. Mà thôi, tớ nhịn. Chứ tớ mà bật lại là Thành lại khó xử…”
Chỉ thế thôi. Một câu nói rất thường, rất vô tình. Nhưng với mẹ Thành, đó là điều không thể tha thứ. Với Thành… thì không hiểu sao, nó như một lưỡi dao cắt vào lòng tự trọng. Có lẽ vì anh vốn luôn nghĩ Lan yêu và kính trọng mẹ anh như mẹ ruột. Có lẽ vì anh thấy mình bị đặt giữa hai người phụ nữ—một bên là mẹ, một bên là người anh yêu—mà lại không bên nào chịu nhường.
Không một lời nói, không một câu chất vấn, Thành chỉ im lặng đi vào phòng, thu dọn đồ đạc của Lan. Cô vừa về đến, chưa kịp tháo khẩu trang thì anh đã dúi túi đồ vào tay cô, lạnh lùng:
“Về nhà mẹ cô đi. Ở đây không cần kiểu dâu như cô.”
Lan sững người. Không hiểu. Không nói nên lời. Mãi một lúc sau, chỉ kịp thốt lên: “Anh điên à?”
Thành không đáp. Chỉ đứng chặn cửa, ánh mắt lạnh như mưa rơi ngoài mái hiên.
Lan đi. Không quay lại.
Hai tháng trôi qua như một cái chớp mắt. Thành tự nhủ mình làm đúng. Một người không tôn trọng mẹ chồng thì sao có thể ở bên suốt đời? Nhưng đêm nào cũng tỉnh giấc lúc 3 giờ sáng, nhìn bên gối trống trơn, anh lại thấy ngực mình thắt lại.
Thành không biết Lan giờ ở đâu. Cô cắt đứt mọi liên lạc. Bạn bè chung, họ hàng anh hỏi đều chỉ lắc đầu: “Lan không nói gì cả.”
Cho đến hôm nay.
Một người bạn làm ở phường gọi cho anh, giọng đùa đùa: “Này ông, vợ cũ ông sắp lên xe hoa đấy. Ông có định mang pháo hoa đến không?”
Thành sững người.
“Cái gì?”
“Thì Lan ấy. Tôi thấy hồ sơ đăng ký kết hôn. Họ nộp hôm qua. Tuần sau là cưới rồi. Ghê chưa.”
Máu dồn lên mặt. Mắt anh tối sầm. Thành không nhớ mình đã gác máy thế nào. Chỉ biết khi tỉnh lại thì đang đứng giữa đường, mưa ướt sũng áo, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát.
Anh gọi. Lần đầu. Thuê bao. Gọi lại. Không bắt máy. Gọi nữa. Cắt cuộc gọi. Cuối cùng, tin nhắn được gửi đi:
“Về đi. Anh sai rồi.”
Lan không trả lời.
Thành đến nhà bố mẹ Lan. Bà mẹ nhìn anh qua cửa sổ, lắc đầu, không nói. Ông bố ra mở cổng, giọng bình thản đến lạnh lùng:
“Muộn rồi, Thành ạ. Nó không còn là con bé ngồi đợi con gọi nữa đâu.”
Thành im lặng. Trời bắt đầu tối. Mưa lại lất phất. Trong đầu anh là hình ảnh Lan ngồi gọt xoài trong bếp, đầu đội mũ trùm, miệng hát vu vơ. Là những đêm cô dụi đầu vào vai anh mà hỏi: “Mình có cưới nhau không anh?” Là cái hôm cô khóc nức nở vì mẹ Thành chê cô nấu canh nhạt, nhưng vẫn quay lại bếp lặng lẽ nêm thêm muối.
Sao anh không nhớ những điều đó sớm hơn?
Đám cưới tổ chức trong một resort ven biển. Thành không được mời, nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn đến. Lặng lẽ đứng ở một góc xa, sau hàng rào cây. Đủ để thấy cô dâu. Lan mặc váy trắng, khuôn mặt lạ lẫm đến đau lòng. Không còn đôi mắt ngơ ngác, không còn vẻ gì là cô gái từng thức suốt đêm đợi anh đi trực về. Cô đẹp một cách khác. Xa xôi. Tự tin. Và không còn gì để tiếc nuối.
Người đàn ông bên cạnh Lan cao lớn, vẻ mặt trầm tĩnh. Anh ta cúi xuống thì thầm điều gì đó khiến Lan bật cười. Tiếng cười ấy xuyên qua gió, xuyên qua cả lớp mưa phùn và không khí nhộn nhạo, đâm thẳng vào lòng Thành như nhát dao cuối cùng.
Anh quay đi.
Tối đó, Lan mở điện thoại. Có gần ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Thành. Tin nhắn cuối cùng:
“Anh biết mình sai. Biết muộn rồi. Nhưng nếu em còn giữ một góc nhỏ cho anh, hãy nói không với người ấy. Chỉ một chữ không thôi.”
Lan nhìn dòng chữ, lòng không gợn sóng. Cô đặt điện thoại xuống bàn, gió thổi nhẹ qua cửa sổ.
“Em ổn,” cô thì thầm với chính mình. “Ổn hơn bao giờ hết.”
Hai tháng, một chữ “bà ấy”, một lần im lặng, một cái đuổi đi không lời giải thích.
Chuyện tình yêu, có khi không chết vì sự phản bội. Mà chết vì cái tôi quá lớn và những lời chưa từng nói ra.