×
×

Vì lỡ có bầu với người yêu cũ khi vừa mới chia tay, tôi ôm bụng bỏ sang Nhật Bản

Mưa đêm Sài Gòn rơi lộp độp trên mái tôn, như tiếng lòng tôi đang vỡ vụn từng mảnh. Tôi ngồi co ro trong căn phòng trọ chật hẹp, tay ôm bụng, mắt nhìn trân trân vào que thử thai hai vạch đỏ chót. Bên ngoài, tiếng xe máy rú ga, tiếng người gọi nhau í ới, nhưng trong tôi chỉ còn tiếng tim đập dồn. Tôi đã hai mươi ba tuổi, vừa chia tay người yêu sau bốn năm gắn bó, và giờ đây, một sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong cơ thể tôi. Không ai biết, không ai được biết. Tôi sợ hãi, tôi xấu hổ, tôi không dám đối diện với ánh mắt của mẹ, của bạn bè, của chính mình trong gương. Tôi chỉ có một lựa chọn: trốn chạy.

Tôi tên Minh Thư, con gái út trong một gia đình trung lưu ở quận Bình Thạnh. Cuộc đời tôi từng êm đềm như dòng sông quê, với những ngày tháng yêu đương nồng nàn bên Kiên – người yêu cũ, chàng trai cao lớn, cười rạng rỡ như nắng mai. Chúng tôi gặp nhau ở giảng đường đại học, cùng mơ về một tương lai chung. Nhưng rồi, những mâu thuẫn nhỏ nhặt tích tụ, những cơn ghen tuông vô cớ, những lời nói sắc nhọn trong lúc nóng giận đã đẩy chúng tôi xa nhau. Tôi nói lời chia tay trước, nghĩ rằng đó là cách bảo vệ trái tim mình. Nhưng chỉ một tuần sau, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi không dám nói với Kiên, không dám giữ đứa bé ở lại nơi này. Tôi sợ anh sẽ trách móc, sợ anh sẽ ép tôi bỏ đi tương lai. Tôi chọn cách biến mất.

Đêm ấy, tôi gói ghém vài bộ quần áo, chút tiền tiết kiệm, và một lá thư chưa kịp gửi. Tôi đáp chuyến bay rẻ nhất sang Nhật Bản, nơi tôi từng mơ ước du học. Với visa du lịch ngắn hạn, tôi tìm cách ở lại, làm việc lặt vặt ở một nhà hàng sushi nhỏ ở Osaka. Những ngày đầu, tôi khóc hết nước mắt, ôm bụng bầu mà không dám nhìn xuống. Tôi đặt tên con là Haru – mùa xuân, hy vọng một khởi đầu mới. Haru ra đời trong một bệnh viện nhỏ, tiếng khóc của con vang lên như tiếng chuông đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng. Tôi làm mẹ ở tuổi hai mươi tư, một mình nuôi con, vừa học tiếng Nhật, vừa làm việc đến kiệt sức. Những lá thư gửi về nhà, tôi chỉ nói đang du học, không dám kể sự thật.

Mười năm trôi qua như một cơn gió. Haru lớn lên, một cậu bé thông minh với đôi mắt to tròn giống tôi và nụ cười rạng rỡ giống ai đó tôi cố quên. Tôi trở thành quản lý nhà hàng, có một căn hộ nhỏ ấm cúng ở ngoại ô Tokyo. Cuộc sống ổn định, nhưng trong lòng tôi luôn day dứt. Tôi nhớ mẹ, nhớ Sài Gòn, nhớ những con đường ngập nắng. Haru bắt đầu hỏi về bố, những câu hỏi ngây thơ khiến tôi lặng người. “Mẹ ơi, bố con đâu?” Tôi chỉ biết ôm con, thì thầm: “Bố con ở rất xa, nhưng một ngày nào đó, con sẽ gặp.” Tôi không dám nói dối, nhưng cũng không đủ can đảm nói thật.

Rồi một ngày, tôi nhận được tin mẹ bệnh nặng. Lá thư từ chị gái gửi đến, giọng run run qua từng con chữ: “Mẹ nhớ em lắm, Thư ơi. Về đi, mẹ không còn nhiều thời gian.” Tôi ôm lá thư khóc nức nở. Haru, giờ đã mười tuổi, nhìn tôi lo lắng: “Mẹ ơi, mình về Việt Nam nhé?” Tôi gật đầu, trái tim nặng trĩu. Tôi sợ phải đối diện với quá khứ, sợ gặp lại Kiên, sợ những ánh mắt soi mói. Nhưng tôi không thể để mẹ ra đi mà không nhìn mặt con gái lần cuối. Tôi đặt vé máy bay, ôm Haru lên đường về Sài Gòn.

Chuyến bay dài đằng đẵng, tôi nhìn ra cửa sổ, mây trắng trôi lững lờ như những ký ức tôi cố chôn vùi. Haru ngủ thiếp đi bên cạnh, tay nắm chặt tay tôi. Tôi nghĩ về Kiên, không biết anh giờ ra sao. Có lẽ anh đã có gia đình, có lẽ anh đã quên tôi. Tôi chỉ mong lặng lẽ về, thăm mẹ, rồi lại biến mất như mười năm trước.

Sân bay Tân Sơn Nhất nhộn nhịp, mùi cà phê sữa đá quen thuộc ùa vào mũi. Tôi kéo vali, tay nắm chặt tay Haru, bước ra sảnh đón. Đám đông chen chúc, tiếng gọi nhau í ới. Tôi đảo mắt tìm chị gái, nhưng rồi, trái tim tôi như ngừng đập. Một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, cao lớn, đứng giữa đám đông, tay cầm bó hoa cẩm chướng đỏ thắm. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy – là Kiên. Anh nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sâu thẳm, vừa dịu dàng vừa kiên định. Tôi đứng sững, vali rơi xuống đất. Haru ngơ ngác: “Mẹ ơi, ai vậy?”

Kiên bước tới, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian ồn ào: “Em trốn đủ rồi, Minh Thư. Giờ về với anh được chưa?” Tôi bật khóc, nước mắt tuôn trào không kiểm soát. Haru ôm chân tôi, ngước nhìn Kiên: “Chú là ai ạ?” Kiên quỳ xuống, xoa đầu cậu bé, giọng nghẹn ngào: “Chú là bố của con, Haru.”

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kiên ôm tôi, thì thầm: “Anh chưa từng quên em. Mười năm qua, anh tìm em khắp nơi.” Hóa ra, sau khi tôi bỏ đi, Kiên phát hiện lá thư tôi để lại trong căn phòng trọ cũ. Anh biết về đứa bé, biết tôi mang thai. Anh không trách, chỉ đau đớn vì không tìm được tôi. Anh từ bỏ công việc kỹ sư, sang Nhật, làm đủ nghề để tìm kiếm. Anh học tiếng Nhật, hỏi han khắp các nhà hàng, trường học, thậm chí nhờ cả cộng đồng người Việt ở Osaka. Năm năm trước, anh thấy ảnh tôi đăng trên mạng xã hội của một người bạn, nhận ra Haru giống anh như đúc. Anh âm thầm theo dõi, chờ ngày tôi trở về.

“Anh không ép em,” Kiên nói, mắt đỏ hoe. “Nhưng anh muốn làm bố của Haru, muốn bù đắp cho em.” Haru nhìn tôi, cười rạng rỡ: “Mẹ ơi, mình có bố rồi!” Tôi ôm cả hai, nước mắt hòa lẫn niềm vui. Mười năm trốn chạy, hóa ra chỉ để trở về vòng tay người tôi chưa từng ngừng yêu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News