×
×

Anh trai 8t mải chơi bóng để lạc mất em gái 4t, 22 năm sau…

Năm ấy, Huy vừa tròn 8 tuổi, còn em gái – bé Lan – mới 4 tuổi, tóc tơ lơ thơ, lúc nào cũng cười toe toét gọi anh “Huy ơi, bế em đi chơi!”. Chiều hôm đó, mẹ dặn: “Mẹ ra chợ mua ít đồ. Con ở nhà trông em, nhớ đừng đi đâu nhé!”

Huy gật đầu. Nhưng vừa khi mẹ đi, mấy đứa bạn trong xóm ùa tới rủ: “Ra sân vận động đánh bóng đi, tụi tớ có bóng mới nè!”. Cái tuổi 8 hồn nhiên, háo thắng, Huy không nỡ bỏ lỡ cuộc chơi. Nghĩ em ngoan, lại chỉ cách nhà vài trăm mét, Huy liền dắt Lan theo: “Đi với anh cho vui, lát anh mua kẹo cho!”

Lan lon ton chạy theo anh, tay cầm con búp bê vải mẹ mới khâu. Ban đầu, hai anh em chơi ở rìa sân, Lan ngồi bên mép đường nghịch cỏ. Nhưng khi tiếng hò reo vang lên, Huy mải mê đuổi theo quả bóng, quên mất em đang ngồi chờ phía sau.

Khi anh quay lại… Lan đã biến mất. Huy hoảng hốt chạy khắp nơi, hỏi từng người qua đường, nước mắt hòa lẫn mồ hôi. Nhưng không ai thấy cô bé tóc ngắn, mặc áo hồng mà cậu bé mô tả.
Khi bố mẹ nghe tin, cả nhà như sụp đổ. Mẹ Huy ngất lên ngất xuống, còn Huy bị bố đánh đến tím người, vừa đánh vừa gào: “Mày gi//ết em mày rồi! Mày biết không, nó mới 4 tuổi thôi mà mày bỏ mặc nó!”

Đêm ấy, Huy nằm co ro trong góc nhà, nghe tiếng mẹ khóc cạn nước mắt ngoài hiên. Mỗi tiếng nấc của bà như mũi dao đâm sâu vào tim cậu bé 8 tuổi. Từ đó, Huy sống trong day dứt suốt 23 năm trời. Cậu lớn lên mà không bao giờ tha thứ cho chính mình. Mẹ anh vì quá đau khổ mà mắt yếu dần, đến khi Huy 20 tuổi thì gần như mù hẳn.

Cả nhà vẫn giữ nguyên tấm ảnh chụp Lan năm 4 tuổi, đặt trên bàn thờ cạnh bức di ảnh ông bà. Mỗi năm đến ngày 20 tháng 7 – ngày Lan mất tích – mẹ lại thắp hương, khấn: “Nếu con còn sống, hãy cho mẹ biết con ở đâu…”

Nhưng suốt 23 năm, không ai hồi âm. Cho đến một buổi tối tháng 10 mưa tầm tã. Huy – nay đã 31 tuổi – đang dọn lại cửa hàng sửa xe nhỏ thì nghe tiếng đập cửa thình thịch. Một cô gái trẻ, tóc rối bù, mặt mũi đầy vết bầm, vừa khóc vừa run: “Anh… cho em trốn nhờ… họ… họ sắp đến rồi!”

Phía xa, có tiếng xe máy rú ga, tiếng người chửi thề, tiếng giày giẫm lên vũng nước. Huy vội kéo cô vào trong, khóa chặt cửa. Anh nhìn kỹ – cô gái khoảng 26, 27 tuổi, đôi mắt to nhưng hoang hoải, trong tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền bạc đen xỉn.

“Họ là ai?” – Huy hỏi. “Em… em trốn khỏi quán karaoke… Họ bắt em phải tiếp khách… Em sợ lắm…”. Giọng cô run rẩy. Nhìn khuôn mặt tội nghiệp, Huy không khỏi thương xót. Anh lấy áo khoác phủ lên vai cô, bảo: “Cứ ở đây. Đợi họ đi rồi tôi đưa cô đến công an.”

Khi trời dịu lại, cô gái ngồi run run uống ly nước Huy đưa. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt cô, khiến anh bỗng sững sờ. Cái lúm đồng tiền bên má trái, cái nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải… sao quen đến lạ.

Huy run tay, hỏi: “Cô… cô tên gì?”

“Dạ… em tên Lan…”

Ly nước rơi xuống đất, vỡ tan. Huy lắp bắp, không tin nổi tai mình. Anh chạy vào buồng, lục trong ngăn tủ ra tấm ảnh cũ sờn góc – bức hình hai anh em chụp năm xưa. Anh run run đưa ra trước mặt cô gái:

“Lan… em có phải… là em gái của anh không…?”

Cô ngơ ngác nhìn, đôi mắt rưng rưng. Rồi cô đưa sợi dây chuyền ra – mặt hình trái tim méo mó – thứ mà mẹ cô từng đeo cho bé Lan trước ngày mất tích.

“Mẹ… từng nói sợi dây này là của anh trai tặng… Nhưng em không nhớ gì cả. Người ta nói em được nhặt về từ chợ, lúc 4 tuổi…”

Huy gào lên, ôm chầm lấy cô, nước mắt hòa lẫn tiếng mưa:

“Là anh! Là anh đây! Em gái của anh!”

Cả hai cùng khóc, như trút ra 23 năm đau đớn. Khi Lan được đưa về, mẹ anh ngồi trên ghế, đôi mắt mờ đục không còn nhìn rõ. Nhưng khi nghe tiếng Huy run rẩy gọi: “Mẹ ơi… Lan về rồi…”, bà bỗng nhoài người, đưa tay chạm lên khuôn mặt con gái.

Giây phút ấy, cả căn nhà nghẹn lại. Mẹ khóc không ra tiếng, chỉ lẩm bẩm: “Con tôi… cuối cùng cũng về rồi… Mẹ chờ con 23 năm…”

Lan sau này khai với công an: năm đó, cô bị kẻ xấu dụ dỗ và đem bán sang tỉnh khác. Lớn lên, cô bị đẩy vào con đường tăm tối, phải đổi tên, đổi họ.

Còn Huy – người anh cả mang tội lỗi suốt 23 năm – cuối cùng cũng được giải thoát.

“Em không trách anh đâu. Nếu không có anh tối hôm đó, chắc em không còn sống được”

Huy cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn tay chai sạn. Anh biết, có những sai lầm thời thơ ấu, cả đời cũng không thể xóa, chỉ có thể bù đắp bằng tất cả phần đời còn lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News