×
×

Anh Xe Ôm Đỡ Đẻ Cho Nữ Tỷ Phú Bị B/ỏ R//ơi Trong Nghĩa Trang, 10 Năm Sau Đứa Bé Quay Lại Tìm

Anh Xe Ôm Đỡ Đẻ Cho Nữ Tỷ Phú Bị B/ỏ R//ơi Trong Nghĩa Trang, 10 Năm Sau Đứa Bé Quay Lại Tìm

Đêm đó, nghĩa trang Bình An chìm trong màn mưa nặng hạt. Trời tối đến mức ngọn đèn đường hiếm hoi cũng chỉ le lói như sắp tắt. Không ai dại gì bén mảng đến nơi này lúc nửa đêm — ngoại trừ Tâm, một anh xe ôm gần năm mươi tuổi, đang trú mưa dưới mái hiên căn nhà quản trang cũ bỏ hoang.

Tâm đã chạy xe ôm hơn hai mươi năm. Cuộc đời anh đơn giản, cũ kỹ như chiếc xe Wave bạc màu anh vẫn chạy mỗi ngày. Vợ mất sớm, con trai duy nhất chết vì tai nạn giao thông năm mười tuổi. Từ đó, anh sống lặng lẽ, tối chạy xe, đêm về căn phòng trọ nhỏ, không mong cầu gì hơn ngoài đủ ăn.

Khi đang định quay xe về vì mưa lớn, anh bỗng nghe thấy một tiếng rên yếu ớt vọng lại từ phía sâu trong nghĩa trang.

Tâm giật mình.

Ở nơi này, giữa đêm mưa, tiếng người nghe còn đáng sợ hơn cả tiếng ma.

Nhưng rồi tiếng rên lại vang lên, run rẩy, đứt quãng:

“Cứu… cứu tôi với…”

Người Phụ Nữ Trong Mưa

Tâm lần theo âm thanh, đẩy xe đi bộ qua những bia mộ ướt sũng. Ánh đèn pin điện thoại chiếu đến đâu, mưa phản chiếu lấp lóa đến đó.

Và rồi anh thấy cô.

Một người phụ nữ nằm tựa lưng vào mộ đá, quần áo bê bết bùn đất. Chiếc váy đắt tiền đã rách, mái tóc dài bết chặt vào khuôn mặt trắng bệch. Dưới chân cô, máu hòa lẫn nước mưa chảy thành dòng nhỏ.

Cô đang mang thai.

“Chú… chú ơi…” — giọng cô run rẩy — “Con… con sắp sinh rồi…”

Tâm chết lặng.

Anh chưa từng đỡ đẻ. Anh chỉ là xe ôm.

Nhưng ánh mắt người phụ nữ lúc đó không phải ánh mắt của người sắp chết — mà là ánh mắt cố sống.

“Bình tĩnh, cô ơi… bình tĩnh…” — Tâm run giọng, tay chân lóng ngóng — “Cô còn sức không?”

Cô gật đầu, nước mắt trào ra.

“Làm ơn… đừng để con tôi chết…”

Sự Thật Kinh Hoàng

Trong lúc cố gọi cấp cứu nhưng không có sóng, Tâm nghe cô lẩm bẩm trong cơn đau dữ dội:

“Tôi là… Lê Minh An… Chủ tịch Tập đoàn Minh An…”

Tâm sững người.

Cái tên đó, dù anh ít xem thời sự, vẫn nghe qua. Một nữ tỷ phú nổi tiếng, thường xuất hiện trên báo chí, được gọi là “nữ hoàng thép” vì sự lạnh lùng và tài giỏi.

Vậy mà giờ đây, cô ấy lại bị bỏ rơi trong nghĩa trang, không một ai bên cạnh.

“Tôi bị… chính người tôi tin phản bội…” — cô nghẹn ngào — “Họ muốn tôi và đứa bé… biến mất…”

Một cơn co thắt dữ dội khiến cô hét lên.

Không còn thời gian nữa.

Anh Xe Ôm Và Ca Sinh Giữa Nghĩa Trang

Tâm cởi áo khoác, trải xuống nền đất ướt. Tay anh run bần bật, mồ hôi hòa lẫn nước mưa.

“Cô nghe tôi nói không?” — anh cố giữ giọng vững — “Cô phải ráng. Vì con.”

Tiếng khóc đầu đời của đứa trẻ vang lên giữa nghĩa trang lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc đó, Tâm quỳ sụp xuống, bật khóc như một đứa trẻ.

Một bé gái.

Nhỏ xíu. Mong manh. Nhưng còn sống.

Minh An kiệt sức, nắm chặt tay Tâm, thì thào:

“Cảm ơn anh… nếu tôi không qua khỏi… xin hãy… cứu con tôi…”

Cô ngất đi.

10 Năm Lặng Lẽ

Minh An không chết.

Nhưng cô biến mất.

Sau đêm đó, Tâm đưa hai mẹ con đến bệnh viện tuyến huyện. Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Minh An biến mất cùng đội vệ sĩ lạ mặt. Chỉ để lại một phong bì dày và một mảnh giấy:

“Anh Tâm, ơn này tôi ghi nhớ suốt đời. Nhưng hiện tại, tôi không thể xuất hiện. Xin anh giữ kín mọi chuyện.”

Tâm không bao giờ kể cho ai.

Mười năm trôi qua.

Anh vẫn chạy xe ôm.

Không ai biết anh từng đỡ đẻ cho một nữ tỷ phú giữa nghĩa trang.

Ngày Đứa Bé Quay Lại

Một buổi chiều, Tâm đang ngồi vá xe bên lề đường thì một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt.

Cửa xe mở ra.

Một cô bé khoảng mười tuổi bước xuống. Váy trắng. Tóc buộc gọn. Ánh mắt trong veo nhưng chững chạc khác thường.

Cô bé nhìn Tâm rất lâu.

Rồi cúi đầu thật sâu.

“Cháu chào bác.”

Tâm ngơ ngác.

“Bác… có nhớ nghĩa trang Bình An không?”

Tim Tâm đập mạnh.

Một người phụ nữ bước ra sau cô bé. Vẫn gương mặt ấy — nhưng ánh mắt giờ không còn tuyệt vọng.

Lê Minh An.

Sự Thật Được Hé Lộ

Minh An kể:

Mười năm trước, cô bị chính người chồng và cổ đông thân cận hãm hại để chiếm tập đoàn. Cô buộc phải giả chết, trốn đi sinh con, chờ thời cơ phản công.

Cô đã giành lại mọi thứ.

Và điều đầu tiên cô làm, là tìm người đàn ông đã cứu cả hai mẹ con.

“Không có anh,” Minh An nghẹn ngào, “thì không có con tôi, không có tôi của hôm nay.”

Cô bé tiến lại gần, nắm tay Tâm.

“Bác là… ân nhân của cháu.”

Cái Kết Khiến Ai Cũng Lặng Người

Minh An đề nghị đón Tâm về sống trong biệt thự, cho anh tiền, cho anh danh phận.

Tâm lắc đầu.

“Tôi quen chạy xe rồi. Chỉ xin… thỉnh thoảng được gặp con bé.”

Minh An bật khóc.

Mười năm sau ca sinh giữa nghĩa trang, một đứa trẻ được sinh ra từ bóng tối — quay lại tìm người đã thắp lên ánh sáng đầu tiên cho đời mình.

Giữa phố đông, anh xe ôm già cúi đầu lau nước mắt.

Không ai biết.

Nhưng định mệnh thì nhớ rất rõ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News