Chi 2 tỷ mua nhà cho con, 4 năm sau bị con dâu đu//ổi ra khỏi nhà – bà mẹ ph//ản đò//n khiến cô ng/ã ng//ửa…
Năm ấy, sau khi chồng mất, bà Hòa gom góp toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời – hơn 2 tỷ đồng – để mua cho con trai căn nhà nhỏ trong khu dân cư mới. Bà nói với mọi người:
– Tôi chỉ có mỗi thằng Nam, không lo cho nó bây giờ thì còn đợi đến bao giờ.
Căn nhà đứng tên Nam, còn bà thì về sống cùng vợ chồng con. Con dâu bà – Lan – lúc mới cưới ngoan hiền, nói năng nhẹ nhàng, gọi “mẹ” ngọt lịm. Bà Hòa thương lắm, nghĩ rằng may mắn lắm mới có người con dâu như thế.
Nhưng đời không như mơ. Sau khi sinh đứa con đầu lòng, Lan dần thay đổi. Cô bắt đầu càm ràm chuyện mẹ chồng ở chung, bảo rằng “nhà chật”, “không tiện sinh hoạt”. Bà Hòa nghe mà chạnh lòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Một lần, bà vừa nấu xong nồi canh chua, Lan đi làm về, cau mày:
– Mẹ, con đã dặn bao lần rồi, đừng nấu cá, mùi tanh lắm!
Bà Hòa cười hiền:
– Cả nhà ăn được mà con.
Lan đáp gắt:
– Cả nhà nào? Con và chồng con không ăn, mẹ ăn một mình thì mẹ tự nấu phần riêng đi!
Lời nói như dao cứa. Đêm đó, bà Hòa nằm trằn trọc, nhớ lại những năm cực khổ nuôi con, vừa đi làm thuê, vừa chắt chiu từng đồng để có ngày hôm nay.
Thằng Nam thì nhu nhược, sợ vợ. Dù biết mẹ bị đối xử tệ, nó chỉ nói:
– Thôi mẹ ạ, vợ con tính nóng, mẹ đừng để bụng.
– Mẹ không để bụng, nhưng con thử hỏi, mẹ còn ở đây được bao lâu?
Bà Hòa nói vậy thôi, vẫn cố nhẫn nhịn. Nhưng mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào buổi chiều hôm ấy. Lan về sớm, thấy bà đang phơi đồ trong sân, liền gằn giọng:
– Mẹ phơi quần áo làm gì ngoài này? Khách đến thấy người già ở cùng, người ta cười chồng con đấy!
Bà Hòa im lặng. Nhưng khi bà vừa quay lưng vào nhà, Lan ném thẳng túi quần áo xuống đất, lạnh lùng nói:
– Mẹ dọn đi chỗ khác ở đi. Nhà này con với chồng con còn phải nuôi con nhỏ. Mẹ ở đây bất tiện lắm!
Nam nghe tiếng, chạy ra can ngăn, nhưng Lan gào lên:
– Mẹ anh chỉ biết dựa vào anh! Nhà này tôi cực khổ mới có, giờ tôi không muốn ai ở chung hết!
Bà Hòa đứng chết lặng. Một lúc sau, bà chỉ nói khẽ:
– Được thôi, mẹ đi.
Tối đó, bà xách túi ra đi trong mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và cuốn sổ nhỏ. Không ai ngờ, chỉ một tháng sau, Lan mới là người “ngã ngửa” thật sự.
Hóa ra, căn nhà 2 tỷ năm xưa bà Hòa mua, tuy giấy tờ ghi tên Nam, nhưng phần đất lại là đất bà mua chung với người bạn thân, và hợp đồng mua bán có điều khoản đặc biệt: chỉ được sang tên hoàn toàn khi cả hai bên đồng ý và ký xác nhận.
Một tuần sau khi bà rời đi, Lan định bán nhà để chuyển sang nơi khác, vì nghe nói giá tăng gấp đôi. Nhưng khi ra công chứng, cán bộ kiểm tra hồ sơ xong, liền bảo:
– Sổ đỏ này chưa đủ điều kiện giao dịch. Cần có chữ ký của bà Hòa – đồng chủ sở hữu phần đất.
Lan tái mặt. Cô vội gọi cho chồng, rồi tìm tới nhà trọ nơi bà ở tạm, giọng dịu dàng giả lả:
– Mẹ ơi, mấy hôm con nóng quá, mẹ đừng để bụng. Con xin lỗi mẹ. Mẹ về ở lại với con nhé!
Bà Hòa chỉ mỉm cười, đặt ly trà xuống bàn:
– Con đuổi mẹ đi, mẹ đi rồi. Giờ con muốn bán nhà, con lại cần mẹ ký tên. Lạ thật, đời đúng là vòng tròn nhỉ?
Lan cứng họng. Bà nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng rắn rỏi:
– Mẹ đã từng coi con như con ruột, nhưng con coi mẹ là người dưng. Giờ thì để mẹ dạy con bài học cuối: Nhà đó mẹ không ký sang tên, cũng không bán. Mẹ sẽ tặng phần của mẹ cho Nam – nhưng với điều kiện, nó phải dọn ra riêng, còn con thì tự lo cho cuộc sống của mình.
Lan chết lặng. Thằng Nam khi ấy cũng chỉ biết cúi đầu, nói nhỏ:
– Con sai rồi mẹ ơi. Con không biết Lan quá đáng vậy…
Bà Hòa nhìn con, ánh mắt vừa thương vừa xót:
– Mẹ không trách. Chỉ mong con hiểu, tiền bạc có thể mua được nhà, nhưng không mua được tình nghĩa. Nếu vợ con biết quý trọng, mẹ đã giao hết từ lâu rồi.
Cuối cùng, bà vẫn ký một phần giấy tờ – nhưng là giấy hiến đất cho tổ chức từ thiện, lấy tiền xây căn nhà tình thương ở quê cho người nghèo. Còn Nam và Lan phải ra thuê nhà, làm lại từ đầu.
Ngày dọn đi, Lan òa khóc, nói:
– Con sai rồi mẹ ơi. Con chỉ vì cái tôi mà đánh mất tất cả.
Bà Hòa thở dài:
– Cái nhà mất đi còn mua lại được, nhưng lòng người một khi vỡ, chẳng ai vá nổi đâu con.
Bốn năm sau, căn nhà cũ được chuyển thành nhà cộng đồng miễn phí cho người già neo đơn – nơi bà Hòa vẫn đều đặn đến nấu ăn, chăm sóc. Hàng xóm nhìn bà với ánh mắt nể phục.
Nam vẫn qua thăm mẹ mỗi tuần. Còn Lan, sau khi ly hôn, nhiều lần tới xin lỗi, mong được tha thứ. Bà Hòa chỉ cười hiền:
– Tha thứ thì mẹ đã làm rồi, chỉ là lòng tin, con phải tự gây dựng lại bằng hành động.
Người ta thường nói: “Của cho không bằng cách cho.”
Nhưng trong câu chuyện của bà Hòa, người ta còn hiểu thêm một điều: “Lòng tốt cũng cần có giới hạn, để người khác học được giá trị của yêu thương và biết trân trọng những gì mình có.”
Và cú “phản đòn” của người mẹ ấy không phải để trả thù, mà là để dạy cho con dâu – và cả bao người khác – một bài học đắt giá: Đừng bao giờ đuổi đi người đã từng hi sinh tất cả vì mình.