×
×

Chiều hôm ấy, trong căn biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông, ông Trần Hữu Phong, một doanh nhân giàu có nổi tiếng, ngồi lặng trước cửa sổ

Tỷ phú gi/ả v//ờ ngủ để thử con gái cô giúp việc ngh//èo – nhưng điều cô bé làm khiến ông ch///ết lặng!

Chiều hôm ấy, trong căn biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông, ông Trần Hữu Phong, một doanh nhân giàu có nổi tiếng, ngồi lặng trước cửa sổ, nhìn những tia nắng cuối ngày trải dài trên mặt nước. Ở tuổi ngoài sáu mươi, ông có tất cả – tiền bạc, địa vị, quyền lực – nhưng lại sống cô độc sau khi vợ và con trai mất trong một vụ tai nạn cách đây mười năm.

Căn nhà của ông, dù sang trọng, vẫn luôn lạnh lẽo. Người hầu kẻ hạ đi lại rụt rè, không ai dám nói chuyện với ông quá vài câu. Người duy nhất ông có chút thiện cảm là bà Liên, cô giúp việc trung niên đến từ quê Nam Định. Bà hiền lành, chịu khó, luôn lễ phép và làm việc chu đáo.

Vì hoàn cảnh khó khăn, bà Liên phải đưa theo cô con gái nhỏ – Hương, mới mười hai tuổi – lên thành phố sống cùng. Con bé ngoan, ít nói, hay cười, đôi mắt đen láy to tròn như biết nói. Mỗi khi rảnh, Hương thường ra ngồi ở vườn hoa phía sau, cặm cụi đọc mấy quyển sách cũ ông Phong để trong kho.

Một buổi sáng, người quản gia thân cận của ông thì thầm:
– Thưa ông, dạo này con bé Hương hay ra vào phòng khách khi ông đi vắng. Tôi e… nó tò mò, biết đâu lỡ lấy nhầm thứ gì quý.

Ông Phong nhíu mày. Trong phòng khách ấy có chiếc hộp gỗ ông giữ suốt mấy chục năm – bên trong là di vật của vợ con: tấm ảnh gia đình, chiếc khăn tay vợ thêu dở, và con dao găm nhỏ ông từng tặng con trai. Với người khác, chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng với ông, đó là tất cả ký ức còn lại.

Đêm hôm đó, ông quyết định giả vờ ngủ trên ghế sofa trong phòng khách để thử xem cô bé có thật sự đáng tin hay không.

Khoảng gần nửa đêm, căn nhà tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rả rích bên ngoài. Ông nằm im, mắt nhắm hờ, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ khẽ vang lên. Đó là Hương. Cô bé mặc bộ đồ ngủ cũ, tay ôm cái gối nhỏ.

Cô bé nhìn quanh, rồi dừng lại chỗ ông nằm. Một lát, Hương khẽ thở dài:
– Ông ấy ngủ mà không đắp chăn, nhỡ ốm thì sao…

Rồi cô bé quay đi, lát sau mang ra chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người ông. Sau đó, Hương lôi trong túi ra một cái bánh mì con, gói trong giấy báo cũ. Đó là phần bánh mẹ định để sáng mai hai mẹ con ăn chung. Cô đặt lên bàn, thì thầm:
– Mẹ bảo, người già thường buồn vì nhớ người thân. Con chẳng có gì quý, chỉ có cái bánh này thôi. Ông dậy mà đói thì ăn nhé.

Ông Phong nghe từng lời, mắt bắt đầu nhòe đi. Đã lâu lắm rồi, không ai quan tâm ông một cách giản dị đến thế. Ông cố giữ yên, không để lộ, chỉ cảm nhận hơi ấm từ tấm chăn và hương bánh mì lan tỏa.

Sáng hôm sau, ông giả vờ hỏi:
– Hương này, tối qua cháu có vào phòng ông không?
Cô bé giật mình, ấp úng:
– Dạ… cháu chỉ sợ ông bị lạnh. Cháu không làm gì sai đâu ạ, nếu ông giận thì… cháu xin lỗi.

Ông nhìn đôi mắt trong veo, chân thành ấy mà lòng mềm lại. Ông khẽ cười, vỗ đầu cô bé:
– Ông đâu có giận. Ông cảm ơn cháu, Hương ạ.

Buổi chiều hôm ấy, ông gọi bà Liên vào nói chuyện.
– Liên này, cô làm việc chăm chỉ, tôi quý cô và con bé. Tôi muốn giúp Hương đi học ở một trường tốt. Mọi chi phí tôi lo.

Bà Liên sững sờ, nước mắt trào ra:
– Ông… ông đừng nói thế, tôi sao dám nhận ơn lớn thế này.

Ông Phong chỉ xua tay:
– Không phải ơn. Tôi chỉ muốn giúp một đứa trẻ ngoan được học hành đàng hoàng, thế thôi.

Từ ngày ấy, Hương được đến trường tư thục. Ông Phong còn âm thầm sắm cho cô bé cặp sách mới, áo ấm, và những quyển truyện thiếu nhi. Mỗi tối, ông lại thấy cô bé say sưa kể cho mẹ nghe chuyện học ở trường, nụ cười trong trẻo như xua tan cả u ám trong căn biệt thự.

Nhiều năm trôi qua, Hương thi đỗ đại học Y Hà Nội, trở thành niềm tự hào của cả khu phố. Ngày cô nhận giấy báo trúng tuyển, ông Phong cười rạng rỡ như chính cháu gái mình được vinh danh. Ông nói:
– Cháu cứ học thật giỏi. Khi nào thành bác sĩ, nhớ quay lại khám bệnh cho ông nhé.

Hương ôm lấy ông, nghẹn ngào:
– Ông là người tốt nhất mà cháu từng gặp. Cháu hứa sẽ không bao giờ phụ lòng ông.

Ba năm sau, ông Phong qua đời trong giấc ngủ yên bình. Trong di chúc, ông để lại một phần tài sản lập “Quỹ học bổng Hương Sen” – lấy theo tên của Hương – dành cho những học sinh nghèo hiếu học.

Khi người ta thu dọn đồ, trong chiếc hộp gỗ cũ của ông, ngoài tấm ảnh gia đình, còn có một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ run run:

“Cảm ơn con, Hương. Con đã khiến ông thấy mình vẫn còn được yêu thương. Lòng tốt của con chính là phép màu cuối cùng của đời ông.”

Câu chuyện ấy lan truyền khắp nơi. Và ai nghe xong cũng rưng rưng, bởi giữa cuộc sống xô bồ, vẫn còn những tấm lòng nhỏ bé mà ấm áp như thế – đủ khiến một trái tim cô đơn sống lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News