Cho ở nhờ 3 năm, mẹ chồng lấy nhà tôi cho em chồng làm của hồi môn, tôi âm thầm chịu đựng, chờ đến ngày dạm ngõ mới nói ra sự thật khiến nhà trai ch/ạy m/ất dép…
Ngày tôi và chồng cưới nhau, cha mẹ tôi thương con gái đi lấy chồng xa nên cho hẳn một căn nhà ở thành phố để hai vợ chồng an cư. Chồng tôi khi ấy còn tay trắng, mẹ chồng thì luôn miệng khen “con dâu có phúc, chồng con nhờ đó mà trưởng thành”. Tôi cũng chỉ mong cả nhà sống hòa thuận, nên chưa bao giờ nhắc đến việc nhà ấy là của cha mẹ đẻ để lại.
Cuộc sống hôn nhân trôi qua, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Tôi đi làm, chồng cũng ổn định công việc. Tưởng như mọi thứ êm đềm, nhưng mọi sóng gió bắt đầu từ khi em gái chồng – tên Hạnh – ra trường, thất nghiệp, rồi dọn đến nhà tôi ở tạm. Tôi không phản đối, vì nghĩ chị em trong nhà nương tựa nhau cũng tốt.
Nhưng “ở nhờ” một năm, hai năm… rồi ba năm, Hạnh chẳng có ý định đi đâu. Trái lại, mẹ chồng tôi thường xuyên lui tới, coi căn nhà này như nhà của mình. Bà thậm chí còn tuyên bố với họ hàng:
— Nhà này là của thằng cả, mai mốt cưới gả con gái, coi như hồi môn cho nó.
Nghe đến đó, tôi chỉ biết cười nhạt. Tôi đã quá quen với tính thiên vị của bà, nhưng chưa bao giờ nghĩ bà lại ngang nhiên lấy công sức, tài sản của bên ngoại tôi để cho con gái ruột của mình.
Thời gian trôi, Hạnh có người yêu – một anh chàng khá bảnh bao, nhà cũng thuộc dạng có điều kiện. Gia đình nhà trai ưng lắm, càng thêm phấn khởi khi nghe mẹ chồng tôi nói:
— Con gái tôi sẽ có sẵn nhà ở thành phố, khỏi phải lo.
Tin ấy khiến nhà trai càng sốt sắng thúc giục làm lễ dạm ngõ. Tôi nghe mà chua chát. Từng lời bà nói, từng cái gật gù hài lòng của nhà trai, như những nhát dao cứa vào lòng tôi.
Tôi không nói, cũng chẳng cãi. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đến ngày sự thật được phơi bày.
Ngày dạm ngõ, nhà trai kéo đến đông đủ, ai cũng hớn hở. Hạnh mặc áo dài đỏ, tươi cười rạng rỡ. Mẹ chồng tôi hãnh diện ra mặt, liên tục khoe “của hồi môn là căn nhà to đùng ở trung tâm, chỉ chờ hai đứa về ở”.
Đến lúc bàn chuyện chính thức, đại diện nhà trai hỏi rõ:
— Vậy ngôi nhà hiện nay đứng tên ai, giấy tờ ra sao, để chúng tôi yên tâm cho con trai bước vào hôn nhân?
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Mẹ chồng tôi lúng túng một chút nhưng vẫn gượng cười:
— Nhà thì để con gái tôi đứng tên, bên ngoại đã hứa cho từ lâu rồi.
Tôi ngồi im lặng suốt từ đầu, bấy giờ mới chậm rãi đặt tập giấy tờ lên bàn. Tôi nhìn thẳng vào mắt nhà trai, giọng dõng dạc:
— Xin lỗi, căn nhà đó là cha mẹ tôi cho vợ chồng tôi ngay từ khi cưới. Giấy tờ hoàn toàn mang tên tôi. Không ai có quyền tự ý hứa hẹn, càng không thể coi đó là của hồi môn cho người khác.
Cả căn phòng chết lặng. Mẹ chồng tôi mặt tái mét, miệng lắp bắp:
— Cô… cô nói bậy bạ gì thế?
Tôi điềm tĩnh đẩy sổ đỏ về phía nhà trai:
— Đây là giấy tờ nhà. Mọi người có thể xem. Nếu muốn bàn chuyện hôn nhân, xin đừng dùng tài sản của tôi và cha mẹ tôi để làm điều kiện.
Nhà trai mở giấy tờ, vừa nhìn đã hiểu ra. Không khí lập tức thay đổi. Cha mẹ chàng rể đứng lên, mặt nặng trĩu:
— Thưa, chúng tôi cần bàn lại chuyện này. Nếu mọi thứ không rõ ràng thì e rằng khó có thể tiếp tục.
Họ kéo nhau ra về, chẳng buồn uống thêm ngụm nước. Hạnh ngồi sững sờ, còn mẹ chồng thì nổi giận đùng đùng, nhưng không thể cãi được gì. Sự thật đã bày ngay trước mắt.
Tôi nhìn cảnh đó, lòng vừa chua xót vừa nhẹ nhõm. Ba năm trời tôi âm thầm chịu đựng, cuối cùng cũng có ngày mọi chuyện rõ ràng. Người ta nói “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, quả đúng không sai.
Sau hôm ấy, Hạnh hận tôi ra mặt, mẹ chồng thì lạnh nhạt hẳn. Nhưng tôi không thấy sợ. Tôi biết mình đã bảo vệ được công sức của cha mẹ, bảo vệ được mái ấm của chính con trai mình.
Còn Hạnh, rồi sẽ hiểu: của hồi môn thật sự không phải là căn nhà người khác để lại, mà là sự tử tế và tự lập của chính bản thân.
Câu chuyện ấy lan ra cả họ hàng, ai cũng ngỡ ngàng. Người thì trách mẹ chồng tôi tham lam, kẻ thì thương tôi chịu đựng bấy lâu. Còn tôi, chỉ mỉm cười. Bởi tôi hiểu rằng, đôi khi, nhẫn nhịn không phải vì yếu đuối, mà là để chờ đúng lúc lên tiếng. Và khi sự thật cất lời, nó đủ sức khiến kẻ tham lam phải “chạy mất dép”.