×
×

Chồng ngang nhiên dắt ‘tả//m ti//êu’ đến họp phụ huynh cho con trai, vợ đứng sau phán 1 câu khiến cả 2 x//ấu h//ổ tới cuối đời

Chồng ngang nhiên dắt ‘tả//m ti//êu’ đến họp phụ huynh cho con trai, vợ đứng sau phán 1 câu khiến cả 2 x//ấu h//ổ tới cuối đời

Tôi tên Lan, năm nay 37 tuổi, là một giáo viên tiểu học. Tôi và chồng – Hùng – cưới nhau đã 10 năm, có một con trai đang học lớp 4. Với tôi, gia đình từng là tất cả, thế nhưng chỉ đến một buổi họp phụ huynh, sự thật phũ phàng mới phơi bày, và tôi cũng có dịp nói ra một câu khiến cả chồng và người đàn bà xen vào gia đình tôi bẽ bàng đến mức muốn tìm chỗ chui xuống.

Hùng vốn là người đàn ông thành đạt, công việc ổn định. Tôi từng tự hào vì mình có người chồng giỏi giang, chỉ tiếc rằng anh ta lại không giữ được sự chung thủy. Vài tháng nay, tôi mơ hồ nhận ra sự thay đổi: những tin nhắn lén lút, những lần viện cớ đi công tác đêm muộn. Tôi im lặng, bởi tôi muốn giữ cho con một mái ấm, ít nhất là trong mắt thằng bé.

Ngày họp phụ huynh, tôi định đến từ sớm. Nhưng sáng ấy, tôi bận phụ đạo cho lớp học thêm, nên chỉ nhờ Hùng đi dự. Tôi vẫn nghĩ anh sẽ thay tôi ngồi nghe cô giáo nhận xét tình hình học tập của con. Ai ngờ, tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm gửi vào máy tôi khiến tim tôi lạnh buốt: “Chị Lan, chồng chị đưa một phụ nữ lạ đến họp phụ huynh, cô ấy tự giới thiệu là mẹ của cháu Nam. Có phải chị đổi lịch đột xuất không ạ?”

Tôi bàng hoàng. Thì ra, Hùng đã dắt “người thứ ba” đến, ngang nhiên để cô ta đóng vai trò mẹ của con tôi trước mặt bao phụ huynh. Tôi vội vàng chạy sang trường, vừa uất ức vừa run rẩy.

Bước vào phòng học, cảnh tượng trước mắt như nhát dao đâm thẳng vào lòng. Hùng ngồi khoanh tay, vẻ mặt tự mãn. Bên cạnh anh ta, một người phụ nữ trẻ trung, trang điểm đậm, hất hàm tự tin. Khi tôi vừa đến cửa, cô ta còn nói với cô giáo:

– Cháu Nam ở nhà ngoan lắm, chỉ hơi lười học. Tôi sẽ nhắc nhở thêm.

Mấy phụ huynh xung quanh nhìn nhau xì xào. Ai cũng biết tôi mới là mẹ đẻ của Nam. Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lại gần. Cả phòng im bặt khi tôi cất tiếng:

– Xin lỗi mọi người, tôi là Lan, mẹ ruột của Nam. Không biết tại sao có người lại muốn đóng giả vị trí này hôm nay.

Gương mặt cô ả lập tức biến sắc. Còn Hùng thì nhăn nhó, định chen vào:

– Em đến làm gì? Anh bảo ở nhà rồi cơ mà…

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, không run rẩy cũng chẳng khóc lóc. Tôi mỉm cười nhạt, cất giọng rõ ràng để tất cả phụ huynh đều nghe thấy:

– Tôi đến để cảm ơn anh, vì đã cho mọi người biết tôi đã nhẫn nhịn bao lâu nay. Và để nhắc anh nhớ: làm cha không phải chỉ để khoe khoang, càng không phải để đưa người dưng tới đóng giả làm mẹ của con mình.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Nhiều phụ huynh lắc đầu, có người thì thở dài thương cảm. Cô giáo cũng đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề. Nhưng tôi chưa dừng lại. Tôi quay sang “tiểu tam”, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố che giấu sự bối rối:

– Chị có thể chiếm chồng tôi, nhưng chị không bao giờ có thể thay thế được mẹ của Nam. Làm mẹ là trách nhiệm, là tình yêu, chứ không phải một vai diễn để khoác vào trong vài phút họp phụ huynh.

Câu nói ấy như lưỡi dao sắc lạnh. Cả Hùng và cô ta đồng loạt cúi gằm mặt xuống. Mọi ánh nhìn trong phòng dồn về phía họ, vừa chê trách, vừa khinh bỉ. Tôi không cần nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm tay con trai – lúc ấy đang ngồi cuối lớp, đôi mắt hoang mang vì thấy ba mẹ tranh cãi. Tôi xoa đầu con, thì thầm:

– Con yên tâm, mẹ sẽ luôn ở đây vì con.

Tôi dắt Nam ra ngoài, bỏ lại sau lưng là một căn phòng đầy bầu không khí ngột ngạt. Hùng định chạy theo nhưng không dám, bởi anh biết, từ giờ phút đó, tất cả mọi người đã thấy rõ bộ mặt thật của anh.

Ngày hôm ấy, tôi không chỉ đòi lại danh dự cho mình mà còn bảo vệ được con trai khỏi một vết thương lòng sâu hơn. Tôi hiểu, hôn nhân của mình đã đến hồi kết. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi có công việc, có con, có chính nghĩa đứng về phía mình.

Về nhà, Nam nép vào lòng tôi, ngập ngừng hỏi:

– Mẹ ơi, vậy ba có còn thương con không?

Nước mắt tôi rơi, nhưng tôi cứng rắn ôm chặt con:

– Dù ba có thế nào, mẹ vẫn thương con nhất trên đời. Con chỉ cần nhớ điều đó thôi.

Từ sau buổi họp phụ huynh đầy nhục nhã ấy, Hùng mất đi không chỉ hình ảnh người chồng, mà cả hình ảnh người cha trong mắt bao phụ huynh, thầy cô. Còn tôi, tôi tự nhủ: đôi khi một câu nói thẳng thắn, đúng lúc, có sức mạnh hơn ngàn lần nước mắt. Và câu nói ấy đã khiến kẻ phản bội phải cúi đầu, còn tôi thì ngẩng cao mặt bước tiếp, kiêu hãnh như một người phụ nữ không bao giờ để ai thay thế mình trong trái tim con trai.

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News