×
×

Chồng ngo////ại tì////nh, tôi má//ch mẹ chồng, bà nói: “Đàn ông mà, làm vợ thì phải chấp nhận”

Chồng ngo////ại tì////nh, tôi má//ch mẹ chồng, bà nói: “Đàn ông mà, làm vợ thì phải chấp nhận”. Một hôm chồng đi vắng, tôi nhờ mẹ chồng sang tắt điều hòa, vừa mở cửa ra bà sh///ock ngất…

Tôi và anh cưới nhau được năm năm, có một bé gái ba tuổi kháu khỉnh. Ngày cưới, ai cũng bảo tôi may mắn, vì anh là người đàn ông hiền lành, công việc ổn định, mẹ chồng lại thương con dâu như con gái. Tôi cũng từng nghĩ thế — cho đến khi phát hiện ra chồng mình phản bội.

Mọi chuyện bắt đầu từ một tối anh về muộn. Điện thoại liên tục có tin nhắn, anh giấu giấu giếm giếm. Tôi nghi ngờ, lén xem thì tim như vỡ vụn. Tin nhắn của cô ta gửi đến: “Anh ngủ ngon nhé, mai lại qua em nhé.” Tôi lặng người. Trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Đêm đó, anh nằm cạnh tôi mà tôi không tài nào chợp mắt nổi.

Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể với mẹ chồng. Tôi nghĩ, ít nhất bà sẽ bênh vực tôi, khuyên con trai mình dừng lại. Nhưng không ngờ, sau khi nghe hết, bà chỉ nhấp chén trà rồi thở dài:
– Đàn ông mà con, ai chẳng có lúc lầm lỡ. Làm vợ thì phải biết nhẫn nhịn, giữ chồng là giữ cho con mình có cha, cho nhà này yên ấm.

Tôi nghẹn ngào:
– Nhưng mẹ ơi, anh ấy phản bội con, con đau lắm…
– Đàn bà mà con, khổ một chút cũng phải chịu. Đừng làm to chuyện, người ngoài biết lại cười nhà mình.

Tôi rời nhà bà, lòng trống rỗng. Từ đó, tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ sống. Tôi vẫn làm tròn bổn phận, chăm con, nấu cơm, dọn dẹp. Chồng tôi vẫn qua lại với người đàn bà kia, và mẹ chồng vẫn coi như không thấy.

Một buổi trưa oi ả, chồng tôi đi công tác, tôi thì phải ra ngoài đón con. Trước khi đi, tôi gọi cho mẹ chồng – bà ở ngay nhà bên cạnh – nhờ bà sang giúp tắt điều hòa vì tôi quên mất. Bà vui vẻ nhận lời, bảo lát nữa sẽ sang.

Khoảng mười phút sau, khi tôi đang đi trên đường thì điện thoại rung liên hồi. Là hàng xóm gọi:
– Chị về ngay đi! Mẹ chồng chị ngất trong nhà kìa!

Tôi hốt hoảng quay xe. Vừa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Mẹ chồng nằm ngất ngay cửa phòng ngủ, bên cạnh là cô gái trẻ – chính là người mà chồng tôi ngoại tình – đang hoảng hốt thu dọn đồ.

Hóa ra, từ ngày tôi im lặng, chồng tôi đã cả gan dẫn cô ta về nhà. Mỗi khi tôi đi làm, cô ta đến, nấu ăn, dọn dẹp, rồi ở lại cả buổi chiều. Hôm nay chồng tôi đi công tác, cô ta vẫn lén vào như thường lệ, không ngờ mẹ chồng tôi sang tắt điều hòa, mở cửa phòng ra thì thấy cảnh cô ta đang nằm trên giường tôi, mặc áo ngủ của tôi, trên đầu giường còn có ảnh cưới của tôi và chồng.

Bà sốc đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Tôi nhìn cảnh tượng ấy, tim như vỡ vụn nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ — không còn đau đớn nữa, chỉ là lạnh lẽo. Cô ta cuống quýt bỏ chạy, hàng xóm chạy qua phụ tôi đưa mẹ chồng đi cấp cứu.

Chiều hôm đó, khi bà tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy tôi ngồi bên giường, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà nắm tay tôi, run run nói:
– Con ơi, mẹ sai rồi… Mẹ không ngờ thằng Hùng nó lại dám làm thế. Nó mang cả người đàn bà đó về nhà… Mẹ không tưởng tượng nổi…

Tôi im lặng, chỉ khẽ lắc đầu:
– Con đã nói rồi mà mẹ. Đàn ông lầm lỡ, đâu phải lúc nào vợ cũng phải chấp nhận.

Bà bật khóc. Những giọt nước mắt muộn màng ấy khiến tôi thấy thương hơn là giận. Dù sao, bà cũng là mẹ anh, cũng là người đã tin rằng chỉ cần phụ nữ nhẫn nhịn thì gia đình sẽ yên.

Tối hôm ấy, tôi thu dọn đồ, bế con về nhà mẹ đẻ. Tôi không khóc, không trách móc, chỉ để lại trên bàn một lá thư ngắn:

“Em từng tin rằng chỉ cần yêu thương và bao dung, anh sẽ quay về. Nhưng em đã nhầm. Em không muốn con gái lớn lên trong một ngôi nhà đầy dối trá. Tạm biệt anh.”

Ba ngày sau, chồng tôi gọi tới, giọng hoảng loạn:
– Em về đi, mẹ ốm nặng rồi, bà cứ nhắc tên em mãi…

Tôi vẫn về thăm bà. Khi thấy tôi, bà nắm chặt tay:
– Con đừng vì mẹ mà khổ. Nếu nó không biết trân trọng, con cứ mạnh dạn buông. Mẹ sẽ đứng về phía con.

Tôi nhìn bà, khẽ mỉm cười. Có lẽ, cú ngất hôm đó không chỉ khiến bà nhận ra bộ mặt thật của con trai, mà còn khiến bà hiểu thế nào là nỗi đau của một người đàn bà khi bị phản bội.

Vài tháng sau, tôi ly hôn. Chồng tôi cố gắng níu kéo, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Mẹ chồng đến tiễn, ôm lấy tôi thật chặt, nước mắt rơi trên vai tôi.
– Mẹ xin lỗi con… Mẹ mong con tìm được hạnh phúc thật sự.

Giờ đây, tôi sống cùng con gái trong một căn hộ nhỏ. Cuộc sống chẳng giàu có, nhưng lòng tôi bình yên. Mẹ chồng thỉnh thoảng vẫn gọi điện, gửi quà cho cháu, gọi tôi là “con dâu” như xưa.

Tôi hiểu, có những bài học phải trả bằng nước mắt, có những sự thức tỉnh phải đánh đổi bằng cú ngã thật đau. Nhưng cũng chính nhờ vậy, tôi mới biết trân trọng bản thân mình hơn, và biết rằng – một người phụ nữ mạnh mẽ, không cần phải chấp nhận sự phản bội, dù đó là ai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News