Chú tôi vừa ra tò, cả họ đều quay lưng, chỉ có mẹ tôi dang tay đón nhận. Đến khi gia đình tôi lâm vào cảnh ph//á s///ản, chú chỉ nói: “Đi theo chú tới một nơi”, vừa tới nơi, tôi liền ch///ết l///ặng…
Bố tôi mất khi tôi mới học lớp 5. Ngày ông ra đi, mẹ ngồi bên quan tài mà nghẹn không thành tiếng. Cả họ chỉ thương hại dăm câu, rồi ai về nhà nấy. Từ đó, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, gồng gánh đủ nghề để tôi được đi học.
Người duy nhất thường xuyên ghé qua thăm hai mẹ con là chú tôi – em trai của bố. Nhưng rồi một năm sau, chú bị bắt vì tội đánh người trong lúc say rượu. Người ta bảo “nghiệp cha không qua được con”, họ nhìn chú với ánh mắt khinh bỉ, và cũng nhìn mẹ con tôi bằng sự dè dặt, sợ dây dưa.
Mười lăm năm sau, chú mãn hạn tù. Cả họ đều bảo: “Thằng đó ra rồi thì tránh xa, kẻo mang tiếng.” Nhưng mẹ tôi – người đàn bà đã chịu quá nhiều tổn thương – lại bảo:
– Nó là em ruột của bố con. Dù có thế nào cũng vẫn là máu mủ.
Hôm chú về, chú đứng ngoài cổng, dáng gầy gò, vai khoác chiếc ba lô rách. Mẹ mỉm cười, mở cửa đón vào:
– Vào nhà đi, em. Nhà này lúc nào cũng có chỗ cho chú.
Từ hôm đó, chú ở trong căn phòng cũ của bố. Ban ngày, chú ra ngoài làm thuê, chiều về lại cặm cụi sửa hàng rào, quét sân, chăm mảnh vườn nhỏ phía sau. Có lần tôi thấy chú trồng gì đó, hỏi thì chú chỉ cười hiền:
– Chú trồng thứ sẽ nuôi sống người tốt.
Nghe chẳng hiểu gì, tôi chỉ cười trừ.
Rồi cuộc đời lại thử thách chúng tôi. Công việc của tôi thất bại, mẹ thì bệnh nặng, tiền thuốc men nợ nần chồng chất. Một đêm, tôi ngồi trong bóng tối, nghĩ đến việc bán nhà. Lúc đó, chú bước vào, ngồi xuống bên cạnh, nói chậm rãi:
– Hồi bố con mất, mẹ con vẫn dang tay đón em, dù cả họ đều quay lưng. Giờ đến lượt em trả ơn. Chuẩn bị đi theo chú, đừng hỏi nhiều.
Sáng hôm sau, chú lái chiếc xe cũ, đưa hai mẹ con tôi đi. Con đường gập ghềnh, quanh co, rồi dừng lại trước một mảnh đất rộng mênh mông, rợp bóng cây. Giữa vườn là căn nhà gỗ đơn sơ, xung quanh trồng toàn cây ăn quả xanh mướt.
– Đây là… của ai vậy chú? – Tôi ngỡ ngàng.
– Của chú. Của gia đình mình. – Chú cười, ánh mắt hiền và ấm như ánh nắng đầu ngày.
Hóa ra, sau khi ra tù, chú đi làm thuê khắp nơi, dành dụm từng đồng, rồi mua mảnh đất này. Suốt mười năm, chú trồng cây, dựng nhà, không nói với ai. Mẹ tôi òa khóc, còn tôi thì lặng đi, không nói nên lời.
– Chú, sao chú không dùng số tiền đó cho bản thân? – Tôi hỏi.
– Chú không cần nhiều đâu. Người ta từng dạy chú rằng, khi mình lầm lỗi, chỉ cần có người tin mình là đủ. Giờ chú muốn trả lại niềm tin đó cho đời.
Những ngày sau, mẹ tôi khỏe lại nhờ khí trời trong lành và trái cây ngọt mát trong vườn. Tôi giúp chú thu hoạch, bán cho thương lái. Họ khen: “Trái cây ở đây ngon lạ thường.” Chú chỉ cười, bảo: “Vì được trồng bằng lòng biết ơn.”
Một hôm, tôi tình cờ phát hiện trong góc nhà có chiếc hộp gỗ cũ, bên ngoài ghi dòng chữ: “Nếu một ngày cháu đọc được điều này, nghĩa là chú đã yên lòng.” Tôi mở ra, bên trong là tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên tôi, cùng lá thư:
“Chú không giỏi nói lời hay, chỉ biết trồng cây để chuộc lại lỗi lầm. Cảm ơn chị dâu và cháu đã không bỏ rơi chú khi cả thiên hạ quay lưng. Đời chú coi như xong, chỉ mong hai mẹ con sống bình yên. Nếu một ngày nào đó khó khăn, hãy nhớ: người lầm lỗi không đáng sợ, chỉ đáng sợ khi ta quên mất lòng nhân.”
Tôi đọc đến đó, nước mắt rơi ướt cả trang giấy.
Vài tháng sau, chú ngã bệnh. Bác sĩ bảo chú bị ung thư giai đoạn cuối. Hôm đưa chú đi viện, chú nắm tay mẹ tôi, giọng yếu ớt:
– Chị à… Em chỉ tiếc là không kịp thấy thằng Tín (là tôi) lập gia đình. Nhưng em yên tâm rồi, vì giờ nó biết thế nào là sống tử tế.
Chú mất vào một buổi chiều lặng gió. Tang lễ đơn sơ, không hoa, không phúng điếu, chỉ có vài người hàng xóm đến thắp nhang.
Sau đám tang, tôi đứng giữa vườn cây, nơi từng có bóng chú. Tiếng gió thổi qua tán lá nghe như lời nhắn nhủ: “Đừng oán giận đời, chỉ cần sống tốt, đời sẽ tự khắc dịu dàng với con.”
Mấy năm sau, vườn cây của chú thành trang trại lớn, nuôi sống cả gia đình tôi. Nhưng với tôi, tài sản quý nhất chú để lại không phải là đất đai, mà là bài học về lòng tin và sự bao dung.
Bởi nếu ngày đó mẹ tôi cũng quay lưng như mọi người, có lẽ chú chẳng còn cơ hội làm lại. Và nếu không có chú, chắc gì gia đình tôi đã đứng vững sau biến cố.
Đến giờ, mỗi lần ai hỏi tôi về “người hùng” trong đời, tôi không ngần ngại trả lời:
“Đó là chú tôi – người từng bị cả họ quay lưng, nhưng lại cứu rỗi cả gia đình bằng chính tấm lòng lương thiện.”
 
								 
								 
								 
								