×
×

Con dâu chậm con, mẹ chồng l///én l///út đưa dâu mới về quê ra mắt họ hàng, đang lúc g/ay c/ấn thì con dâu bước vào khiến cả họ mu/ối m/ặt…

Con dâu chậm con, mẹ chồng l///én l///út đưa dâu mới về quê ra mắt họ hàng, đang lúc g/ay c/ấn thì con dâu bước vào khiến cả họ mu/ối m/ặt…

Tôi và Minh cưới nhau đã hơn ba năm, tình cảm vợ chồng không thể nói là mặn nồng như thuở đầu nhưng vẫn yên ấm. Chỉ có một điều khiến tôi luôn day dứt và lo lắng: ba năm rồi, tôi vẫn chưa thể mang thai.

Tôi đã đi khám, làm đủ mọi xét nghiệm, uống đủ loại thuốc bổ, thậm chí châm cứu, cúng bái… vẫn không có kết quả. Bác sĩ bảo tôi hoàn toàn có khả năng sinh con, chỉ là hơi khó thụ thai tự nhiên. Minh chưa bao giờ trách tôi, ngược lại luôn vỗ về, bảo: “Con cái là lộc trời, từ từ rồi sẽ đến.” Nhưng tôi biết, áp lực không đến từ chồng tôi mà từ mẹ anh.

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ cổ hủ, lúc nào cũng mong có cháu đích tôn. Bà từng nhiều lần bóng gió:
– “Cưới dâu về ba năm rồi, nhà cửa vẫn vắng hoe, chắc là kiếp này tôi không có cháu bồng…”

Tôi nhẫn nhịn, cố gắng lấy lòng bà. Nhưng không ngờ, mọi thứ vỡ tung vào một ngày tôi không thể nào quên.

Hôm đó là đám giỗ ông nội Minh ở quê. Tôi vì lý do công việc gấp nên xin phép về sau một ngày. Lúc chuẩn bị bắt xe về quê, tôi nhận được tin nhắn từ em họ Minh – người vẫn luôn quý mến tôi:
– “Chị ơi… chị có về quê không? Mẹ anh Minh đưa một cô gái về nhà, nói là dâu mới, đang giới thiệu với họ hàng…”

Tôi chết lặng.

Tay run rẩy đặt vội chiếc vali lên xe, tôi bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Trong đầu tôi quay cuồng: “Dâu mới? Ý bà là sao? Minh đâu? Chẳng lẽ… bà muốn thay tôi thật sao?”

Khi tôi về tới nơi, tiếng cười nói vẫn vang vọng từ nhà chính. Tôi bước vào, giày dép còn chưa kịp tháo, thì thấy cả một bàn tiệc đầy đủ họ hàng đang ngồi, mẹ chồng tôi ngồi chễm chệ bên cạnh một cô gái trẻ trung, ăn diện, đang rót rượu cho các bác các chú.

Giọng bà vang vang:
– “Con bé này là dâu tương lai của tôi đấy. Đẹp người đẹp nết, lại giỏi nội trợ. Phải người như thế mới sinh được con nối dõi!”

Không khí bỗng khựng lại khi tôi xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Cô gái kia sững sờ, cả họ im bặt. Mẹ chồng tôi trắng bệch mặt.

Tôi cố giữ bình tĩnh, bước thẳng vào giữa nhà, cúi đầu chào từng người:
– “Con chào các bác, các cô chú ạ. Con là vợ hợp pháp của anh Minh. Xin lỗi mọi người vì về trễ một chút.”

Mẹ chồng tôi đứng bật dậy:
– “Sao… sao cô lại ở đây?”

Tôi nhìn thẳng vào bà, không còn rụt rè như mọi khi:
– “Con là dâu trong gia phả, có tên trong sổ hộ khẩu, có cưới hỏi đàng hoàng. Con về giỗ ông nội, không phải để chứng kiến mẹ chồng tuyển dâu mới.”

Một bác họ đứng dậy, lên tiếng giảng hòa nhưng không giấu nổi vẻ bực bội:
– “Chuyện gì đây hả chị dâu? Sao lại để ra cảnh này? Con dâu chính thất còn đây, sao lại dắt cô nào về nói dâu mới là sao?”

Không ai nói được gì thêm. Mẹ chồng tôi cúi gằm mặt, cô gái kia lặng lẽ xách túi bỏ đi.

Chiều hôm đó, Minh từ thành phố tức tốc chạy về. Anh không hề hay biết chuyện gì, và khi biết, anh giận mẹ mình đến mức không thèm nhìn mặt bà suốt cả chuyến về.

Còn tôi, sau ngày hôm ấy, không cần phải lên tiếng nhiều nữa. Cả họ đều đứng về phía tôi. Mẹ chồng thì xấu hổ đến mức suốt buổi giỗ chỉ dám lủi thủi trong bếp.

Một tháng sau, tôi đi khám và… có tin vui.

Có lẽ ông trời vẫn có mắt. Còn tôi, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Minh:
– “Em không cần chứng minh gì nữa. Em chỉ cần là chính mình – và là mẹ của con anh.”

Minh nắm lấy tay tôi, và lần đầu tiên sau bao ngày giông bão, tôi cảm thấy lòng mình thật bình yên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News