×
×

Đang xúc động với lời chia sẻ của nữ thủ khoa, tỷ phú tá/i m/ặt khi nhận ra người phụ nữ vẫy tay với cô, ký ức 22 năm trước ùa về khiến ông ch/ết lặ/ng…

Đang xúc động với lời chia sẻ của nữ thủ khoa, tỷ phú tá/i m/ặt khi nhận ra người phụ nữ vẫy tay với cô, ký ức 22 năm trước ùa về khiến ông ch/ết lặ/ng…

Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay rộn rã khi cô gái nhỏ nhắn trong bộ lễ phục tốt nghiệp màu đỏ thẫm bước lên sân khấu. Ánh sáng từ trần hội trường rọi xuống khiến gương mặt cô rạng ngời. Cô là Lê Minh Hân, thủ khoa xuất sắc của trường Đại học Quốc gia – một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn nhưng tràn đầy nghị lực.

Từ hàng ghế danh dự, ông Trần Đức Thành, một vị tỷ phú giàu có và nổi tiếng về sự lạnh lùng, chăm chú nhìn cô gái trên sân khấu. Ông là nhà tài trợ chính cho quỹ học bổng của trường, và hôm nay, ông được mời lên trao phần thưởng đặc biệt cho thủ khoa.

Không ai biết rằng, giây phút cô gái ấy cất tiếng nói, cuộc đời ông sắp đảo lộn hoàn toàn.

Giọng Minh Hân run run khi cầm micro:
“Trước đây, mẹ tôi từng nói rằng: ‘Không có cha không có nghĩa là con không thể sống tốt.’ Tôi đã lớn lên nhờ lời ấy. Nhiều năm qua, mẹ vừa làm công nhân, vừa gánh thêm việc bán hàng đêm để nuôi tôi ăn học. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói một điều… Mẹ ơi, con đã làm được rồi!”

Cả khán phòng lặng đi. Cô cúi đầu, nước mắt rơi trên gò má.

Ở hàng ghế dưới, một người phụ nữ dáng gầy, mái tóc đã điểm bạc, đứng dậy, rụt rè vẫy tay về phía sân khấu. Nụ cười của bà hiền lành, xen lẫn những nếp nhăn khắc khổ.

Khoảnh khắc ấy, ông Thành chợt khựng lại. Đôi mắt ông dừng ở người phụ nữ đó — và mặt ông tái nhợt như vừa thấy ma. Tim ông đập thình thịch. Môi ông lắp bắp:
“Không thể nào… Lan sao?”

Ký ức 22 năm trước ùa về như thác lũ.

Ngày ấy, ông Thành mới chỉ là một chàng kỹ sư trẻ, đang khởi nghiệp. Ông và Ngọc Lan, cô sinh viên sư phạm, từng yêu nhau say đắm. Hai người đã từng mơ về một mái nhà nhỏ, những buổi sáng cùng nhau uống cà phê bên ban công đầy nắng.

Nhưng rồi, khi sự nghiệp của ông bắt đầu khởi sắc, một tai nạn bất ngờ khiến ông phải ra nước ngoài công tác dài hạn. Trước ngày đi, ông hứa sẽ trở về cưới cô.

Và rồi… ông không bao giờ quay lại.

Ông bị cuốn vào vòng xoáy công việc, gặp một người phụ nữ khác – con gái của một doanh nhân lớn, người đã giúp ông thăng tiến nhanh chóng. Ông kết hôn vì lợi ích, chôn chặt mối tình đầu trong góc ký ức.

Còn Lan — cô gái của ông — biến mất khỏi cuộc đời ông, không một lời từ biệt.

Giờ đây, người phụ nữ đang đứng ở hàng ghế phía sau, mái tóc bạc, dáng gầy gò, lại chính là Lan năm xưa.
Và cô gái đang cầm micro trên sân khấu, giọt nước mắt rơi xuống — có đôi mắt, nụ cười, và cả ánh nhìn giống hệt ông thời trẻ.

Ông Thành không thể ngồi yên. Khi MC mời ông lên trao thưởng, đôi chân ông run run bước lên sân khấu. Minh Hân cúi đầu, lễ phép nhận tấm bằng và phong bì học bổng từ tay ông.

Khoảnh khắc bàn tay nhỏ của cô chạm vào tay ông, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Ông nhìn sâu vào đôi mắt ấy — ánh nhìn ấy quen đến nhói lòng.

“Cháu… tên gì?” – ông hỏi, giọng run rẩy.

“Cháu là Lê Minh Hân, thưa bác.” – cô gái mỉm cười.

“Cha cháu…” – ông ngập ngừng – “…ông ấy có đến dự lễ hôm nay không?”

Minh Hân lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa:
“Cháu chưa từng biết cha là ai, thưa bác. Mẹ cháu bảo, ông ấy chỉ là một người đi ngang qua đời mẹ.”

Câu nói ấy như mũi dao đâm xuyên tim vị tỷ phú.

Sau buổi lễ, ông Thành không vội rời đi. Ông đứng lặng bên ngoài sân trường, nhìn theo bóng hai mẹ con đang nắm tay nhau rảo bước. Lan vẫn vậy – dịu dàng, lặng lẽ, chẳng hề oán hận.

Ông tiến lại gần. Giọng ông run lên:
“Lan… là em thật sao?”

Người phụ nữ sững lại. Bà quay người, ánh mắt thoáng bàng hoàng, rồi bình thản:
“Tôi không ngờ, sau bao năm, ông vẫn còn nhận ra tôi.”

“Con bé… là con tôi sao?” – ông gần như thì thầm.

Bà im lặng, nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Một lát sau, bà khẽ gật đầu.
“Phải. Nó là con của ông. Nhưng nó không cần ông. Tôi cũng không cần ông nữa, ông Thành ạ.”

Ông khuỵu xuống, hai vai run bần bật.
“Lan… anh đã sai. Anh… không biết em có con… Nếu biết, anh đã—”

“Đã làm gì?” – bà cắt lời, giọng nghẹn lại. – “Anh đã chọn con đường của riêng anh, chọn giàu sang, danh vọng, và bỏ lại tất cả. Tôi đã từng đợi, nhưng rồi hiểu ra: người đàn ông năm xưa đã chết trong anh rồi.”

Nói rồi, bà quay lưng, nắm tay con gái đi.

Ông Thành đứng sững như tượng đá. Cơn gió chiều thổi qua, mang theo tiếng cười của Minh Hân và tiếng dép sột soạt của người phụ nữ từng là cả thanh xuân của ông.

Tối hôm đó, ông Thành về nhà, ngồi lặng hàng giờ bên chiếc đàn piano cũ. Trên màn hình điện thoại, ông mở lại đoạn video ghi hình lễ tốt nghiệp. Cô gái nhỏ nhắn đứng trên bục, ánh mắt sáng, giọng nói đầy xúc động — đứa con mà ông chưa từng biết đến.

Nước mắt ông rơi ướt cả bàn phím.
Bao năm qua, ông tưởng mình có tất cả — tiền, quyền, danh vọng. Nhưng giờ đây, ông mới nhận ra, thứ ông đánh mất là điều quý giá nhất trên đời.

Còn ngoài kia, giữa ánh hoàng hôn, hai mẹ con bước trên con đường nhỏ, tay trong tay. Minh Hân cười hạnh phúc, không hề biết rằng, người đàn ông đã trao phần thưởng cho cô hôm nay… chính là cha ruột của mình.

Và ở phía sau, giữa làn sương chiều nhạt nhòa, ông đứng lặng nhìn theo — chết lặng giữa nỗi ân hận muộn màng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News