Đêm nào chồng cũng làm việc khuya, một đêm nghe tiếng kêu cứ///u tôi sho///ck nặng phát hiện “con chuột” nặng 50kg…
Ba tháng gần đây, chồng tôi — anh Huy — đêm nào cũng “làm việc khuya”. Ban đầu, tôi còn thương, thấy anh cố gắng lo cho gia đình. Nhưng rồi có những thứ khiến tôi thấy lạ.
Điện thoại anh luôn đặt úp, tin nhắn đến chỉ lóe sáng màn hình chứ không phát tiếng. Thỉnh thoảng tôi bước ra giữa đêm, anh ngồi ở bàn làm việc, màn hình laptop sáng trưng, nhưng lại nhanh tay gập xuống khi thấy tôi.
– Em chưa ngủ à? – Anh hỏi, giọng lảng đi.
– Em khát nước. Anh làm gì mà khuya thế?
– Công việc gấp. Em vào ngủ trước đi.
Tôi cười gượng. “Công việc gấp” – câu nói ấy lặp đi lặp lại như một chiếc băng cassette cũ.
Rồi một đêm mưa gió, khoảng hơn 1 giờ sáng, tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng động trong nhà. Tiếng va chạm nhẹ, rồi tiếng rên khẽ như ai đó bị đau. Tôi mở mắt, tim đập nhanh. Từ phòng làm việc của Huy, ánh sáng hắt ra, cùng với giọng anh thì thào:
– Nhẹ thôi… không ai nghe đâu.
Tôi chết lặng. Bản năng mách bảo có điều chẳng lành. Tôi bước nhẹ ra khỏi phòng, tim đập thình thịch. Khi đến gần cửa, tôi nghe rõ một giọng phụ nữ:
– Anh ơi, con chuột chạy vào gầm bàn kìa!
Tôi sững người. Cả hai cùng bật cười trong phòng, tiếng cười thân mật đến gai người.
Tôi run rẩy đẩy cửa. Cửa khóa trong. Không suy nghĩ, tôi lấy chùm chìa khóa dự phòng, mở ra.
Và cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng.
Trên sàn là chiếc áo ngủ ren mỏng vứt vội. Huy trần trụi, còn bên cạnh anh là cô gái tôi từng thấy thoáng qua ở công ty anh – cô trợ lý mới. Cô ta hốt hoảng chui tọt xuống gầm bàn, chỉ còn tấm chăn phủ lên, run như cầy sấy.
Tôi nghẹn lại.
– “Con chuột” nặng 50kg mà anh nói đến, hóa ra là thế này à?
Huy sững sờ, mặt tái mét.
– Em… để anh giải thích…
Tôi bật cười, nước mắt trào ra.
– Giải thích đi. Anh gọi người ta đến “làm việc khuya”, rồi để cô ta sợ chuột, chui xuống gầm bàn à?
Cô gái ấy – “con chuột” – lồm cồm bò dậy, mặt cắt không còn giọt máu.
– Em xin lỗi chị… bọn em…
Tôi giơ tay ngăn lại, không muốn nghe thêm. Cái gọi là “bận việc” hóa ra chỉ là vỏ bọc cho phản bội. Ba tháng qua, tôi ngu ngốc tin rằng chồng mình tận tụy với công việc, hóa ra anh tận tụy với một người đàn bà khác.
Tôi đứng yên nhìn hai người họ. Căn phòng vẫn sáng, nhưng lòng tôi tối sầm lại. Tôi nói khẽ, giọng lạnh như băng:
– Được rồi. Hai người cứ “làm việc” nốt đi. Mai khỏi về phòng, khỏi gọi tôi là vợ nữa.
Rồi tôi quay đi.
Cả đêm ấy, tôi ngồi trên sofa, không ngủ nổi. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi là cơn bão. Tôi nhớ lại từng bữa cơm nguội chờ anh, từng tin nhắn “đang họp” mà tôi vẫn tin. Tất cả hóa ra chỉ là trò lừa.
Sáng hôm sau, anh xin lỗi, nói rằng “chỉ là phút yếu lòng”. Nhưng tôi biết rõ, không ai yếu lòng suốt ba tháng. Một lần phản bội là đủ để làm sụp đổ mọi niềm tin.
Tôi im lặng dọn đồ. Khi anh hỏi:
– Em định đi đâu?
Tôi chỉ đáp gọn:
– Đi dọn chuột.
Anh cúi đầu, không nói gì thêm.
Ba tháng sau, tôi chuyển ra ở riêng, bắt đầu lại từ đầu. Mất mát nhiều, nhưng ít ra tôi thoát khỏi căn nhà đầy dối trá.
Một hôm, cô bạn thân gửi tôi tấm ảnh chụp Huy ngồi ở quán cà phê, đối diện là “con chuột” năm xưa. Cả hai đều tránh ống kính, vẻ mặt chán chường. Tôi nhìn ảnh, chỉ mỉm cười.
“Chuột mà ăn vụng thì sớm muộn cũng mắc bẫy thôi.”
Tôi đóng điện thoại lại, bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Gió lạnh lùa vào tóc, mang theo cảm giác tự do. Đêm nay, vẫn là một đêm khuya, nhưng khác rồi — tôi không còn nghe tiếng “chuột” trong căn nhà mình nữa.
 
								 
								 
								 
								 
								