×
×

Đi khám sức khỏe ở tuổi 50, tôi su/y s/ụp phát hiện mình bị v/ô sin//h…

Năm nay tôi tròn 50 tuổi. Vốn nghĩ mình vẫn khỏe mạnh, chỉ thỉnh thoảng mệt mỏi do công việc căng thẳng, nên tôi đăng ký gói khám tổng quát ở bệnh viện lớn như một cách “tự thưởng” cho bản thân. Không ngờ, kết quả từ bác sĩ khiến tôi chết lặng: tôi bị vô sinh bẩm sinh. Tinh trùng yếu, gần như không có khả năng thụ thai tự nhiên.

Tôi ngồi thẫn thờ trong căn phòng chờ, bàn tay run lên khi cầm tờ giấy kết quả. Hàng chữ in đậm như những nhát dao cứa vào tim: “Khả năng sinh con tự nhiên: gần như bằng 0.”

Nhưng… vợ tôi đã sinh cho tôi hai đứa con trai kháu khỉnh, một đứa 8 tuổi, một đứa 5 tuổi. Cả hai đứa đều được họ hàng, bạn bè khen là “giống bố như đúc”, từ đôi mắt, nụ cười đến dáng đi. Nếu kết quả này là thật, thì… tôi là ai trong gia đình này?

Suốt mấy ngày liền, tôi sống như kẻ mất hồn. Tôi quan sát vợ và hai con với ánh mắt đầy nghi hoặc. Nhiều lần, tôi muốn hỏi thẳng vợ: “Các con thực sự là của ai?” Nhưng rồi lại kìm nén. Tôi sợ sự thật. Tôi sợ một khi nói ra, gia đình nhỏ bé này sẽ tan vỡ.

Thế rồi, sự tò mò cùng nỗi nghi ngờ ngày càng lớn. Tôi lén lấy vài sợi tóc của hai con, giấu trong phong bì. Cả tuần sau đó, tim tôi đập loạn khi bước vào trung tâm xét nghiệm ADN. Tôi ký vào giấy tờ, nộp mẫu, rồi ra về mà đầu óc quay cuồng.

Ba ngày chờ kết quả dài như ba năm. Tôi sống trong nỗi bất an, vừa hy vọng có sai sót ở bệnh viện, vừa lo sợ bị phản bội.

Cuối cùng, ngày định mệnh cũng đến. Tôi run rẩy mở phong bì kết quả. Trái tim như bị bóp nghẹt khi đọc những dòng chữ rõ ràng: “Quan hệ huyết thống cha – con: Xác suất 0%.”

Tôi choáng váng. Trời đất như sụp đổ. Thì ra, hai đứa con mà tôi nâng niu, yêu thương bấy lâu… không mang giọt máu của mình.

Đêm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng khách, chai rượu cạn dần. Vợ bước ra, thấy tôi thất thần, cô lo lắng hỏi:
– Anh sao thế? Dạo này trông anh khác lắm.

Tôi nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu:
– Anh đi khám. Bác sĩ nói anh vô sinh bẩm sinh. Vậy… hai đứa con của chúng ta, thực sự là của ai?

Vợ tôi khựng lại, mặt tái nhợt. Một khoảng lặng nặng nề bao trùm. Tôi tưởng cô sẽ chối, sẽ rơi nước mắt van xin. Nhưng không, cô ngồi xuống đối diện tôi, giọng run run:
– Em biết… sẽ có ngày anh phát hiện ra.

Tôi lặng im, bàn tay siết chặt.

Cô kể, ngày ấy, sau nhiều năm cố gắng mà chưa có con, cô lén đi khám. Kết quả cho thấy lỗi không phải ở cô. Nhưng vì thương chồng, cô không dám nói thẳng. Cô sợ tôi mặc cảm, sợ tôi suy sụp. Trong tuyệt vọng, cô đã lén tìm đến một trung tâm hỗ trợ sinh sản. Bằng cách xin mẫu từ ngân hàng tinh trùng, cô mang thai.

– Em chọn người có ngoại hình, nhóm máu, chỉ số di truyền gần giống anh nhất. Em chỉ mong có thể sinh con, để anh có một gia đình trọn vẹn. Không ngờ… các con lại giống anh đến thế. – Giọng cô nghẹn lại.

Tôi sững sờ. Bao nhiêu giận dữ, đau đớn bỗng tan ra thành một nỗi trống rỗng. Tôi nhìn lại quãng thời gian đã qua: những ngày tôi bế con trên tay, những lần con gọi “bố ơi” đầy hồn nhiên, những đêm tôi thức trắng ru con ngủ. Tình cảm ấy sao có thể giả dối? Dù sự thật trần trụi, tôi vẫn yêu hai đứa trẻ ấy bằng cả sinh mệnh của mình.

Nước mắt tôi rơi, giọng nghẹn ngào:
– Em… sao không nói với anh sớm? Anh thà biết sự thật, còn hơn sống trong dối lừa.

Cô nắm tay tôi, run rẩy:
– Em xin lỗi. Nhưng anh nhìn xem… gia đình mình có hạnh phúc không? Các con yêu anh hơn bất cứ ai. Anh chính là bố của chúng, không phải tờ giấy xét nghiệm nào có thể thay đổi điều đó.

Tôi ngồi lặng, nhìn vào bức ảnh gia đình treo trên tường. Ba cha con cười tươi dưới ánh nắng, vợ tôi nép vào cạnh, ánh mắt rạng rỡ. Tôi chợt nhận ra, có những sự thật tuy đau đớn, nhưng tình yêu và trách nhiệm mới là thứ gắn kết con người với nhau.

Hai đứa nhỏ từ trên lầu chạy xuống, ôm lấy tôi:
– Bố ơi, bố chơi với tụi con đi!

Tôi ôm chặt chúng, nước mắt rơi trên mái tóc thơm mùi nắng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không thể đánh mất tất cả chỉ vì một kết quả xét nghiệm lạnh lùng.

Tôi đã chọn tha thứ. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi yêu vợ, yêu con, và yêu chính mái ấm này. Cuộc đời vốn dĩ chẳng hoàn hảo, nhưng hạnh phúc lại đến từ những điều ta quyết định giữ lại, thay vì những gì ta đánh mất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News