×
×

“Hay Cô Về Nhà Tôi Đi”, Anh Xe Ôm Mời Nữ Tỷ Phú Về Nhà, Không Ai Ngờ Cuộc Đời Anh Thay Đổi Mãi Mãi Kể Từ Đây

“Hay Cô Về Nhà Tôi Đi”, Anh Xe Ôm Mời Nữ Tỷ Phú Về Nhà, Không Ai Ngờ Cuộc Đời Anh Thay Đổi Mãi Mãi Kể Từ Đây

Anh Phúc làm xe ôm đã gần mười lăm năm.

Chiếc xe anh chạy cũ đến mức mỗi lần đề máy là phải cúi xuống vỗ nhẹ vào bình xăng, như dỗ dành một người bạn già. Áo khoác bạc màu, cổ tay sờn chỉ, đôi dép cao su mòn gót. Người ta nhìn anh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, ít nói, sống lặng lẽ giữa dòng đời ồn ào.

Anh không vợ.
Không con.
Không nhà cửa riêng.

Căn phòng trọ của anh chỉ vừa đủ đặt một chiếc giường sắt, một cái bếp nhỏ và cái bàn gỗ cũ. Nhưng anh quen rồi. Nghèo mà bình yên, với anh, đã là may mắn.

Chiều hôm đó, trời sụp tối nhanh hơn thường lệ. Mây kéo thấp, gió thổi lành lạnh. Anh Phúc vừa định dắt xe về thì có một người phụ nữ đứng trước mặt anh.

Bà khoảng ngoài sáu mươi, ăn mặc rất giản dị, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mọi thứ trên người bà đều không hề rẻ. Ánh mắt bà mệt mỏi, giọng nói nhỏ nhưng rõ.

“Anh… anh có thể chở tôi một đoạn không?”

Anh Phúc gật đầu.

“Cô đi đâu?”

Bà ngập ngừng một giây.

“Đi đâu cũng được… miễn là có chỗ ngồi.”

Anh hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm.

“Cô lên xe đi.”

Suốt quãng đường, bà không nói gì. Chỉ thỉnh thoảng ho nhẹ, tay bám vào yên sau như sợ ngã. Anh Phúc chạy chậm, rất chậm, như sợ làm bà mệt thêm.

Đến một ngã rẽ, bà bảo anh dừng lại.

“Tôi… tôi không biết nên đi đâu nữa,” bà nói, giọng mệt mỏi đến lạ.

Anh Phúc nhìn bà, do dự một chút rồi buột miệng nói ra một câu mà sau này chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy:

“Hay cô về nhà tôi đi.”

Bà ngẩng lên, sững người.

“Cậu… nói gì?”

Anh Phúc gãi đầu, cười gượng.

“Nhà tôi nghèo lắm. Nhưng có chỗ ngồi, có nước nóng. Trời sắp mưa rồi.”

Bà nhìn anh rất lâu. Trong ánh mắt ấy có sự cảnh giác, nhưng nhiều hơn là kiệt sức.

Cuối cùng, bà gật đầu.

“Được.”

Căn phòng trọ nhỏ của anh Phúc chưa từng đón khách như vậy.

Anh lúng túng lau lại cái bàn, rót cho bà ly nước nóng, rồi lục tìm gói mì còn sót lại.

“Cô ăn tạm nhé.”

Bà cầm ly nước, hai tay run nhẹ.

“Cảm ơn cậu.”

Một lúc sau, bà hỏi:

“Cậu không sợ tôi là người xấu à?”

Anh Phúc cười.

“Tôi nghèo thế này, cô lấy được gì của tôi?”

Bà bật cười. Tiếng cười khàn nhưng thật.

Đêm đó, mưa rơi rất to. Bà lão ho dữ dội. Anh Phúc thức trắng, nấu nước gừng, chạy đi mua thuốc bằng số tiền còn lại trong túi.

Sáng hôm sau, bà đỡ hơn.

“Cậu tên gì?” bà hỏi.

“Phúc.”

“Còn tôi… cứ gọi tôi là bà Mai.”

Anh không biết, và cũng không hỏi, rằng bà Mai chính là một nữ tỷ phú, người từng điều hành một tập đoàn lớn, có tài sản đủ sống mấy đời không hết.

Chỉ biết rằng bà rất cô đơn.

Bà kể, giọng chậm rãi, như kể cho chính mình nghe.

Bà từng có tất cả: tiền, quyền, danh vọng. Nhưng không có gia đình. Chồng mất sớm. Con trai duy nhất cắt đứt liên lạc sau một lần tranh chấp lớn.

“Đến lúc tôi ngã bệnh,” bà nói, “tôi mới biết mình không còn ai.”

Anh Phúc không biết an ủi thế nào. Anh chỉ nói:

“Tiền nhiều cũng buồn hả cô?”

Bà nhìn anh, cười buồn.

“Buồn hơn nghèo nhiều.”

Bà Mai ở lại căn phòng trọ của anh Phúc ba ngày.

Ba ngày ấy, anh Phúc vẫn chạy xe, nhưng về sớm hơn. Anh nấu cơm, mua cháo, nghe bà kể chuyện đời mình. Chưa bao giờ anh nghĩ một người giàu như vậy lại có thể ngồi ăn bát canh rau với anh mà không phàn nàn.

Ngày thứ tư, có người tìm đến.

Một người đàn ông mặc vest, vẻ mặt lo lắng, đứng trước cửa phòng trọ.

“Bà chủ… cuối cùng cũng tìm được bà.”

Anh Phúc sững người.

“Bà chủ?”

Bà Mai thở dài.

“Đến lúc rồi.”

Người đàn ông cúi đầu chào anh Phúc rất thấp.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc bà.”

Lúc đó anh mới biết, người phụ nữ ngủ trên chiếc giường sắt cũ của anh… là người mà báo chí vẫn gọi là nữ tỷ phú kín tiếng.

Anh Phúc bối rối.

“Cô… à không, bà…”

Bà Mai khoát tay.

“Ở đây, tôi chỉ là một bà già được cậu cho ngủ nhờ.”

Trước khi đi, bà nhìn căn phòng trọ một lần nữa.

“Phúc này.”

“Dạ?”

“Nếu không có cậu… có lẽ tôi đã không qua nổi đêm đó.”

Anh lắc đầu.

“Chuyện nhỏ thôi cô.”

Bà mỉm cười.

“Với cậu thì nhỏ. Với tôi… là cả một mạng người.”

Cuộc sống của anh Phúc tưởng như sẽ trở lại bình thường.

Nhưng một tuần sau, anh được mời đến gặp bà Mai.

Không phải trong căn phòng trọ nghèo nữa.

Bà hỏi anh:

“Cậu có muốn đổi đời không?”

Anh Phúc im lặng.

“Tôi không cần tiền,” anh nói thật.
“Tôi quen nghèo rồi.”

Bà Mai nhìn anh rất lâu.

“Không phải tiền,” bà nói.
“Là cơ hội.”

Bà cần một người quản lý một quỹ từ thiện mà bà đang lập ra. Không cần bằng cấp cao. Chỉ cần người không tham.

“Tôi chọn cậu,” bà nói.
“Vì cậu dám mời một bà già xa lạ về nhà.”

Anh Phúc không giàu lên ngay.

Nhưng anh có công việc ổn định. Có chỗ ở đàng hoàng. Có giá trị trong mắt người khác — và trong chính mắt mình.

Vài năm sau, quỹ từ thiện ấy giúp được rất nhiều người nghèo, rất nhiều phận đời giống anh ngày trước.

Một lần, có người hỏi anh:

“Sao anh gặp may vậy?”

Anh Phúc chỉ cười.

“Không phải may.”

“Vậy là gì?”

Anh nhớ lại đêm mưa năm đó, nhớ câu nói tưởng chừng bâng quơ của mình.

“Hay cô về nhà tôi đi.”

“Là… tôi không quay lưng với một người đang cần,” anh nói.

Và đó là điều đã thay đổi cả cuộc đời anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News