Kh///inh con dâu tỉn/h l/ẻ, mẹ chồng trao hết tà/i s/ản cho con dâu n/hà gi/àu, ai ngờ 3 năm sau, chính bà phải v//an x//in con dâu nhà ngh//èo cứ//u giúp…
Khi Vy về làm dâu trưởng nhà bà Hòa, cả khu phố đều râm ran bàn tán: “Con bé tỉnh lẻ, quê mùa thế mà cũng được bước chân vào nhà bà Hòa cơ à?”
Bà Hòa – chủ một tiệm vàng lớn, góa chồng từ sớm, nuôi hai con trai ăn học thành tài – vốn nổi tiếng khó tính và sính sang. Trong mắt bà, Vy chỉ là đứa nhà quê lên thành phố trọ học, lấy được thằng cả – Quân – là phước phần lớn lắm rồi. Cưới xong, bà bắt Vy vừa đi làm vừa lo hết việc nhà, còn không ngại lời cay nghiệt:
– Gái quê như cô thì lo yên phận, đừng mơ mộng với mấy thứ lớn lao. Dâu trưởng nhà này thì cũng phải biết thân biết phận.
Vy nhẫn nhịn. Quân – chồng cô – là người hiền lành, thương vợ, nhưng nhu nhược, chẳng dám bênh vợ trước mẹ. Vy chỉ biết cắn răng chịu đựng, cố gắng làm tròn bổn phận. Cô vừa đi dạy, vừa nhận làm thêm thiết kế nội thất online ban đêm để phụ giúp chồng tích góp mua nhà riêng.
Hai năm sau, em trai chồng – Hoàng – lấy vợ. Và khi con dâu út bước chân vào nhà, bà Hòa như thay hẳn thái độ. Ngân – vợ Hoàng – là tiểu thư nhà giàu, ăn nói ngọt ngào, quà cáp biếu xén mẹ chồng không thiếu. Từ ngày có con dâu út, bà Hòa chẳng buồn ngó ngàng gì tới Vy. Trái lại, còn công khai so sánh:
– Cùng là con dâu, mà một người như tiên, một người thì chỉ biết than vãn, nghèo hèn!
Vài tháng sau, bà tuyên bố chia tài sản: căn nhà mặt phố và tiệm vàng sẽ để lại cho vợ chồng Hoàng – Ngân quản lý. Còn vợ chồng Quân – Vy thì tự lo cuộc sống riêng.
Quân bàng hoàng, Vy thì chỉ im lặng. Cô biết mình có than cũng vô ích. Vợ chồng cô dọn ra ngoài thuê trọ, bắt đầu lại từ đầu.
Ba năm sau.
Tiệm vàng nhà bà Hòa treo biển sang nhượng. Nhà cửa cắm ngân hàng. Người ta kháo nhau rằng con dâu út của bà – cái Ngân – rút hết tiền bạc đi đầu tư “lướt sóng” với bạn trai cũ, còn Hoàng thì mải ăn chơi, không ngó ngàng đến việc làm ăn. Cuối cùng, vỡ nợ, bỏ trốn ra nước ngoài.
Bà Hòa suy sụp. Trong căn nhà trống lạnh, bà chỉ còn lại mình. Quân thì đi làm cả ngày, không đủ tiền nuôi mẹ, còn Vy… chính là người bà từng khinh thường nhất, giờ lại là hy vọng duy nhất.
Một buổi chiều, Vy đang dọn dẹp văn phòng công ty thiết kế nhỏ của mình thì có người đứng ngoài cửa. Là bà Hòa – áo cũ sờn vai, mắt trũng sâu, tay run run xách túi quà nhỏ.
– Vy… mẹ… mẹ đến làm phiền con một lát.
Vy hơi khựng lại. Đã lâu rồi cô không nghe tiếng “mẹ” từ bà, lại càng không nghĩ sẽ thấy bà trong dáng vẻ khổ sở đến vậy.
– Mẹ… không còn ai cả. Tiệm vàng mẹ cũng mất rồi. Hoàng thì bỏ trốn. Mẹ… sai rồi, Vy à. Con… giúp mẹ được không?
Vy mím môi, ánh mắt bình thản. Cô không còn là cô gái rụt rè năm xưa nữa, giờ đã là giám đốc một công ty nhỏ nhưng vững vàng. Cô mời bà vào, rót ly trà nóng, nhẹ nhàng nói:
– Mẹ còn nhớ ngày mẹ đưa hết tài sản cho Ngân không? Con không oán, nhưng con học được một điều: đừng bao giờ đánh giá người khác chỉ bằng xuất thân. Nghèo không đồng nghĩa với hèn kém. Giàu chưa chắc đã có nhân cách.
Bà Hòa lặng đi, nước mắt rơi xuống ly trà.
Vy thở nhẹ:
– Nếu mẹ cần chỗ ở, vợ chồng con có thể đón mẹ về. Nhưng con sẽ không cho tiền hay chu cấp như ngày trước mẹ từng mong ở con dâu út. Con chỉ cho mẹ điều mà con từng mong có – sự tôn trọng.
Bà Hòa ôm mặt khóc nức nở. Không phải vì tủi thân, mà vì lần đầu tiên trong đời, bà thấy thật sự xấu hổ với người con dâu mà bà từng ghét bỏ.
Từ ngày ấy, bà Hòa sống cùng Quân và Vy trong một căn chung cư nhỏ, không còn vàng bạc, nhưng có những bữa cơm ấm áp. Mỗi lần nhìn Vy cặm cụi nấu ăn, bà lại thấy tim mình thắt lại – không vì ân hận, mà vì bà biết, bà nợ Vy cả một lời xin lỗi… và một cái nhìn công bằng đã quá muộn màng.