Không khí trong căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên ngột ngạt, đặc quánh mùi nước hoa rẻ tiền và sự kiêu ngạo mới mẻ. Trần Quang, người đàn ông tự coi mình là chủ nhân tuyệt đối của mọi thứ, đang đứng giữa phòng khách lát đá cẩm thạch, cánh tay siết chặt eo một phụ nữ mang bầu. Cô ta tên là Mai My, và cái bụng lùm xùm kia chính là lá bài lật ngược ván cờ mà Quang tin rằng mình đã giành được. Hắn ta nhìn về phía người vợ hợp pháp, Thanh, đang lặng lẽ đứng cạnh chiếc bàn trà, đôi mắt sâu hút không chút gợn sóng, một sự điềm tĩnh đến đáng sợ.
“Cô Thanh, cô không cần phải đóng vai bức tượng câm lặng như thế,” Quang bắt đầu, giọng nói mang theo sự mỉa mai ngấm ngầm, “Dù gì thì từ giờ, cô cũng là người đứng đầu quản gia. Cô nên thể hiện sự ‘hiếu khách’ một chút với khách quý của tôi, không phải sao?” My dựa vào Quang, nở nụ cười chiến thắng đến mức khuôn miệng gần như bị kéo căng ra hết cỡ. Cô ta không thèm giấu giếm sự khinh miệt dành cho người phụ nữ đã đồng hành cùng Quang mười năm qua.
My lên tiếng, giọng nói chua ngoa và sắc lạnh như lưỡi dao cạo. “Quang à, sao anh lại nói thế? Chị Thanh là một người phụ nữ ‘biết điều’ mà. Chị ấy biết rõ vị trí của mình sau khi đã phí hoài mười năm tuổi xuân mà không làm tròn bổn phận cốt lõi của người phụ nữ, đúng không? Phụ nữ không có con thì cũng chỉ là cái bình phong vô dụng mà thôi.” My vuốt ve cánh tay Quang, hành động thân mật đó như một nhát dao đâm thẳng vào sự tự trọng cuối cùng của Thanh, nhưng Thanh vẫn đứng yên, chỉ khẽ nhếch môi, một cử chỉ mà Quang quá quen thuộc và luôn nhầm lẫn là sự cam chịu.

Quang đẩy My ngồi xuống sofa da Ý nhập khẩu, sau đó hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Thanh. “Mai My sẽ là chủ nhân mới của căn nhà này, ít nhất là cho đến khi đứa bé ra đời. Cô phải lo cho cô ấy từ miếng ăn, giấc ngủ, cho đến từng ly nước uống. Cô My đang mang trong mình dòng máu nối dõi của gia đình này, cô hiểu chưa? Đó là trách nhiệm và là cơ hội cuối cùng để cô thể hiện sự ‘biết điều’ của mình.” Hắn ta nhấn mạnh từ “biết điều” như một chiếc búa tạ giáng xuống, nhằm phá tan sự kiêu hãnh còn sót lại của Thanh.
“Không biết đẻ thì phải biết điều, đó là luật bất thành văn ở đây,” Quang tiếp tục, không cho Thanh cơ hội đáp lời. Hắn đi lại trong phòng, tận hưởng cảm giác quyền lực tuyệt đối, cảm thấy mình như một vị vua đang ban lệnh. “Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với vợ con tôi, dù chỉ là một vết xước nhỏ, tôi sẽ tống cổ cô ra khỏi đây ngay lập tức. Cô sẽ không nhận được một xu nào từ cuộc hôn nhân này. Cô nghĩ cô là ai mà đòi hỏi, trong khi cô không thể cho tôi một đứa con nối dõi?” Lời nói của Quang không chỉ là sự đe dọa mà còn là sự sỉ nhục công khai, một màn kịch được dựng lên để chứng minh vị thế của My.
My cười khẩy, liếc nhìn Thanh từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy dò xét và chế nhạo. “Chị Thanh chắc sẽ làm tốt thôi. Dù sao thì, chị ấy cũng rảnh rỗi. Mười năm nay chị ấy chỉ biết quanh quẩn trong nhà này, ngoài cái danh phu nhân ra thì còn biết làm gì khác? À, đúng rồi, ngoài việc tiêu xài tiền của anh Quang ra ấy.” Lời mỉa mai cay độc của My khiến không khí càng thêm căng thẳng, nhưng Thanh vẫn giữ được sự bình thản đáng kinh ngạc. Trái tim cô, sau bao năm chịu đựng, giờ đã chai sạn, nhưng không phải vì yếu đuối, mà vì nó đang chuẩn bị cho một cuộc phản công.
Thanh nhìn thẳng vào Quang, ánh mắt không hề né tránh hay sợ hãi, mà ngược lại, nó ánh lên một sự lạnh lùng và thấu suốt. “Những lời sỉ nhục này, em đã nghe đủ rồi, Quang,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng khắp căn phòng, kéo sự chú ý của cả hai kẻ đang say sưa trong chiến thắng trở lại. Thanh đưa tay vào túi áo vest, động tác chậm rãi, từ tốn, như một người thợ săn đang từ từ rút mũi tên cuối cùng. Cô rút ra một tờ giấy A4, một tờ giấy mỏng manh nhưng mang sức nặng của cả một gia tài.
Quang nhíu mày, định mở miệng tiếp tục châm chọc, nghĩ rằng đó là một lá thư tuyệt mệnh hay một lời cầu xin thảm hại nào đó. “Gì đây? Đừng cố tỏ ra kịch tính nữa, Thanh. Cô đang muốn xin lỗi hay muốn ký vào đơn ly hôn đây? Ký đi, rồi tôi sẽ nghĩ xem có nên ban cho cô một khoản tiền nhỏ để cô đỡ phải chết đói ngoài đường không.” Hắn ta nhếch mép, khinh miệt. My cũng cười rộ lên, che miệng bằng bàn tay thon dài, cố ý khoe chiếc nhẫn kim cương mới tậu trên ngón áp út.
Thanh không trả lời. Cô chỉ im lặng, bước thêm một bước và đặt tờ giấy xuống bàn trà. Cô dùng ngón tay thon thả, sơn móng màu đỏ thẫm, đẩy tờ giấy trượt nhẹ đến ngay trước mặt Quang. Động tác đó vô cùng dứt khoát và trang trọng, giống như việc hạ một chiếc ấn tín. “Đây, anh xem đi. Anh bảo em không biết điều, vậy giờ em sẽ cho anh thấy em biết điều đến mức nào.” Giọng cô vẫn giữ nguyên sự điềm đạm, nhưng sâu bên trong nó là sự hả hê được kiểm soát chặt chẽ.
Quang nhíu mày, khó chịu vì sự bất tuân này, hắn cúi xuống nhìn tờ giấy. Nó không phải là một lá đơn ly hôn thông thường. Phía trên cùng in đậm dòng chữ: QUYẾT ĐỊNH CÔNG NHẬN THUẬN TÌNH LY HÔN VÀ VĂN BẢN CHUYỂN GIAO QUYỀN SỞ HỮU TÀI SẢN HỢP PHÁP ĐÃ CÔNG CHỨNG. Cảm giác đầu tiên của Quang là bối rối, sau đó là một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng khi hắn lướt qua phần ký tên: chữ ký của hắn ta, cùng với dấu đỏ chót của cơ quan có thẩm quyền và văn phòng công chứng danh tiếng nhất thành phố.
Hắn trợn mắt, khuôn mặt tái mét, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy. “Cái gì thế này? Ly hôn? Tao đã ký cái này lúc nào?” Quang hét lên, tay run rẩy cầm lấy tờ giấy. My ngồi bên cạnh cũng nghiêng người nhìn, vẻ mặt từ kiêu ngạo chuyển sang nghi ngờ, rồi kinh hoàng. Quang lật đến trang thứ hai, nơi liệt kê chi tiết các điều khoản và danh mục tài sản. Từng dòng chữ như những mũi kim đâm vào mắt hắn: Biệt thự này, nhà xưởng, cổ phần chi phối trong công ty, các tài khoản tiết kiệm, tất cả đều được chuyển giao quyền sở hữu hoàn toàn cho Thanh từ hai năm trước.
Thanh, lúc này, mới thong thả ngồi xuống ghế đối diện, khoanh chân tao nhã, và nhấp một ngụm trà nguội. Vị trà đắng chát hôm nay bỗng trở nên ngọt ngào kỳ lạ. “Anh không nhớ sao, chồng yêu?” Giọng Thanh nhẹ bẫng, nhưng mỗi chữ đều mang sức nặng của hàng nghìn tấn thép. “Hai năm trước, khi công ty anh gặp vấn đề lớn về dòng tiền và anh cần một ‘lá chắn’ pháp lý tạm thời để bảo vệ tài sản, tránh việc bị đối tác thâu tóm và truy cứu trách nhiệm cá nhân, anh đã yêu cầu em ký một loạt giấy tờ để chuyển giao tài sản sang tên em, như một người ‘đứng tên hộ’ để giải quyết khủng hoảng. Anh đã thề thốt, đã hứa hẹn sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới ngay sau khi mọi chuyện ổn thỏa.”
Quang nhớ lại. Đúng vậy, khoảng hai năm trước, hắn đã có một phi vụ đầu tư bất động sản khổng lồ gần như sụp đổ, suýt chút nữa khiến hắn mất trắng và đối mặt với vòng lao lý. Hắn đã ký một chồng giấy tờ dày cộp theo lời khuyên của luật sư riêng (người mà Thanh đã âm thầm tiếp cận và thay thế bằng người của mình), vội vàng và chủ quan, chỉ để bảo toàn khối tài sản khổng lồ. Hắn ta đã quá bận tâm đến việc bảo vệ tiền bạc mà quên mất mình đã ký cả cái gì. Hắn tin tưởng tuyệt đối vào Thanh, tin rằng cô chỉ là một con rối, một chiếc bình phong ngây thơ.
“Nhưng… tại sao lại là ly hôn? Tại sao lại là chuyển giao hoàn toàn?” Quang lắp bắp, nỗi sợ hãi chiếm lấy từng tế bào. Hắn đã coi những giấy tờ đó là tạm thời, một sự ủy thác vô điều kiện. Hắn chưa bao giờ đọc kỹ. Thậm chí, hắn đã sai lầm khi ký cả vào phần thuận tình ly hôn, có lẽ là một phần trong kế hoạch “tạm thời tách khỏi nhau” để tránh liên đới pháp lý. Sự chủ quan của một người đàn ông thành công nhưng mù quáng vì quyền lực và sự tự mãn đã giết chết hắn.
“Bởi vì, Quang,” Thanh ngắt lời, đặt tách trà xuống, tiếng chạm của sứ men khiến Quang giật mình. “Anh đã không bao giờ xem em là vợ, anh xem em là một vật sở hữu, một người không biết đẻ, một công cụ. Anh nghĩ em là kẻ ngu dốt, chỉ biết quanh quẩn trong nhà này. Nhưng trong suốt mười năm qua, khi anh bận rộn với những phi vụ làm ăn và những cô nhân tình, em đã học hỏi, đã tích lũy và điều hành toàn bộ bộ máy tài chính ngầm của công ty mà anh không hề hay biết. Em là người đã cứu anh thoát khỏi vụ bê bối hai năm trước, không phải luật sư của anh.”
My bật dậy, chiếc bụng bầu trở nên vô nghĩa trước sự thật khủng khiếp này. “Không thể nào! Cô lừa dối! Anh Quang, cái giấy này là giả! Phải gọi luật sư, phải báo cảnh sát!” My gào lên một cách điên cuồng, mọi vẻ dịu dàng, quyến rũ trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt tham lam và độc ác.
Thanh cười khẽ, đó là một nụ cười mà Quang chưa từng thấy—lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy tính toán. “Cảnh sát ư? Luật sư ư? Em đã thuê một đội ngũ pháp lý giỏi nhất để đảm bảo mọi thứ đều hợp pháp tuyệt đối, My à. Giấy ly hôn này được tòa án công nhận từ một tuần trước, sau khi hết thời hạn kháng cáo. Anh Quang đã ký ‘thuận tình’ và không có mặt trong suốt quá trình. Em đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”
Quang ôm đầu, hắn cảm thấy như có một bức tường vô hình đang sụp đổ ngay trước mặt. “Mày… mày là đồ rắn độc! Mày đã lừa tao!” Hắn đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, định xông đến. Nhưng Thanh chỉ giơ tay lên, một động tác đơn giản nhưng đầy quyền lực.
“Dừng lại, Quang,” cô nói, giọng nói không còn là lời nói của một người vợ nữa, mà là của một người chủ. “Em không lừa anh. Anh tự lừa chính mình. Anh đã quá chủ quan và coi thường em, nghĩ rằng em là kẻ vô dụng không có tiếng nói. Anh đã ký giấy, và anh đã quên. Đó là sai lầm của anh, không phải âm mưu của em. Hơn nữa, anh đã chính thức mất quyền làm chủ căn nhà này.” Cô chỉ vào cánh cửa chính, ra hiệu.
Ngay lập tức, hai vệ sĩ mặc vest đen cao lớn bước vào, không nói một lời, họ đứng chắn giữa Quang và Thanh. Họ không phải là những nhân viên bảo vệ thông thường, mà là nhân viên của công ty bảo an cá nhân mà Thanh đã bí mật thuê. Sự xuất hiện của họ củng cố thêm tính nghiêm trọng của tình hình.
My lùi lại, ôm bụng, run rẩy. “Anh Quang! Anh làm gì đi chứ! Tài sản của anh! Con của chúng ta…”
Quang cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn nhìn Thanh, giờ đây, cô không còn là người vợ nhẫn nhục nữa, mà là một nữ hoàng đang phán xét kẻ phản bội. “Mày muốn gì? Tiền? Tao sẽ đưa mày gấp đôi những gì mày muốn. Tao cần công ty! Tao cần căn nhà này!” Hắn cầu xin, sự kiêu ngạo đã biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng không thể che giấu.
Thanh lắc đầu, gương mặt cô đầy vẻ tiếc nuối giả tạo. “Em không cần tiền của anh. Tất cả đã là của em rồi, hợp pháp. Anh quên rồi sao? Anh bảo em không biết đẻ thì phải ‘biết điều’. Và giờ em đang làm đúng điều đó: em biết điều mà anh cần nhất là gì, và em đã cướp nó đi một cách hợp pháp. Đó là bài học về sự khinh miệt.”
Cô lấy ra một phong bì dày. “Đây là số tiền mặt em gửi cho anh, đủ để anh và cô My thuê một căn hộ nhỏ và lo liệu cho em bé sắp chào đời. Sau đó, anh sẽ phải tự lo liệu. Về phần công ty, em sẽ cử người quản lý mới vào ngày mai. Anh không còn là cổ đông chi phối nữa.”
My khóc thét lên, tiếng khóc của một kẻ thất bại. “Không! Tôi không chấp nhận cuộc sống đó! Anh Quang, anh phải kiện lại! Kiện cô ta đi!”
“Kiện ư? Anh có thể thử, My. Nhưng mọi thứ đều có chữ ký và dấu vân tay của anh. Hơn nữa, bản ly hôn có điều khoản rằng nếu anh cố gắng hủy bỏ văn bản chuyển giao tài sản này, anh sẽ phải đối mặt với một vụ kiện lật lọng hợp đồng dân sự lớn hơn nhiều, liên quan đến khoản nợ mà em đã đứng ra bảo lãnh thay cho anh hai năm trước. Anh không thể thắng đâu.” Thanh nói, giọng nói đầy sự chắc chắn và quyền lực, hoàn toàn không cho họ bất kỳ đường lui nào.
Thanh đứng dậy, nhìn xuống Quang, người đang vật vã trong cơn khủng hoảng của sự thật. “Anh đã dạy em cách ‘biết điều’, Quang. Em đã học rất nhanh. Bây giờ, em sẽ dạy anh bài học về sự hối hận. Mời hai người rời khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ. Nếu không, các vệ sĩ sẽ hộ tống hai người.”
Quang, cuối cùng, cũng hiểu rằng tất cả đã kết thúc. Hắn nhìn căn nhà, nhìn chiếc xe sang trọng, nhìn cả thế giới mà hắn tưởng là của mình đang sụp đổ. Hắn nhìn Thanh, thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác—mạnh mẽ, quyết đoán, và tàn nhẫn hơn bất cứ đối thủ kinh doanh nào hắn từng gặp. Hắn nhận ra, sự trừng phạt lớn nhất không phải là mất đi tài sản, mà là mất đi người vợ đã lặng lẽ xây dựng và bảo vệ hắn trong bóng tối, chỉ để bị hắn sỉ nhục.
Hắn cúi đầu, sự thất bại hiển hiện rõ trên khuôn mặt. My, sau một hồi gào thét vô ích, cũng im lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, tự hỏi liệu cô có nên bán nó ngay lập tức. Cả hai, trong bộ dạng thảm hại, dưới sự giám sát của vệ sĩ, từ từ bước ra khỏi cánh cửa, cánh cửa mà Quang đã từng nghĩ hắn là người duy nhất nắm giữ chìa khóa.
Thanh đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người, không có nước mắt, chỉ có sự giải thoát sâu sắc. Nước mắt của cô đã rơi hết trong suốt mười năm nhẫn nhịn. Giờ đây, chỉ còn lại sự yên bình và cảm giác làm chủ cuộc đời mình. Cô hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa của My đã biến mất, thay vào đó là mùi hương tinh khiết, mát lành của căn nhà đã hoàn toàn thuộc về cô.
Thanh nhặt tờ giấy A4 lên, xé nó thành nhiều mảnh nhỏ và ném vào thùng rác. Cuộc đời cô đã lật sang một trang mới, rực rỡ và độc lập. Cô không còn là một cái bóng, một công cụ, hay một người phụ nữ bị định nghĩa bởi khả năng sinh sản của mình. Cô là Trần Thanh—người phụ nữ làm chủ số phận và tài sản của chính mình. Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xanh mướt, cảm thấy trái tim mình nở rộ như đóa hoa đã bị vùi dập suốt bao năm. Kết thúc có hậu đã đến: sự tự do và danh dự đã được khôi phục trọn vẹn.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.