×
×

Lan ngồi thẫn thờ trước hiên, nhìn căn nhà mới xây chưa đầy hai năm nay

Lan ngồi thẫn thờ trước hiên, nhìn căn nhà mới xây chưa đầy hai năm nay. Tường còn thơm mùi sơn, nền gạch men bóng loáng. Căn nhà ấy là ước mơ cả đời của cô, là mồ hôi, nước mắt, và cả những đêm thức trắng lo lắng từng đồng lãi vay.

Ngày ấy, chồng cô – Hoàng – không đủ tiền. Cô phải vay mượn bên ngoại, gán cả sổ đỏ ruộng vườn cha mẹ để xây nhà trên mảnh đất nhà chồng. Bởi Hoàng nói:
“Đây là đất thổ cư ông bà để lại, vợ chồng mình xây lên ở cho đỡ khổ.”

Cô không tính toán. Miễn gia đình có mái nhà ấm áp, có nơi thờ cúng tổ tiên, vậy là đủ. Nhưng cô không ngờ, căn nhà này lại trở thành cơn ác mộng đời mình.

Mấy tháng nay, Hoàng sa vào rượu chè. Tiền làm ra không đủ nhậu, anh ta còn về mắng chửi vợ con. Mẹ chồng cô – bà Mai – vốn trước giờ không thương con dâu, nay càng ghét bỏ hơn.

Sáng nay, vừa dọn dẹp xong bữa sáng, bà Mai ném tờ giấy ly hôn trước mặt cô.
“Con dâu gì mà không đẻ thêm đứa nữa, toàn lo làm ăn. Mày đi đi, trả lại nhà đất này cho tao. Mày không có quyền ở đây.”

Lan im lặng. Cô nhìn sang chồng, Hoàng chỉ quay mặt đi, chẳng nói đỡ cho vợ một câu.

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng gấp tờ giấy ly hôn, bỏ vào túi.
“Được. Con sẽ đi.”

Thấy cô đồng ý nhanh, bà Mai khựng lại.
“Nhưng nhớ, căn nhà này xây trên đất nhà tao, tao đuổi mày là mày đi, không có mang theo thứ gì.” – bà quát.

Lan ngẩng lên, ánh mắt bình thản.
“Dạ. Con không lấy gì đâu mẹ. Nhưng trước khi đi, con muốn mẹ ký vào giấy tờ này.”

Cô lấy trong cặp ra xấp hồ sơ, đặt lên bàn. Bà Mai cau mày, giật lấy đọc. Đó là giấy tờ vay nợ ngân hàng và biên nhận nợ từ bên ngoại. Trong đó, người đứng tên vay là Lan, nhưng tài sản thế chấp là sổ đỏ ruộng vườn nhà cha mẹ cô.

“Mẹ, con vay tổng cộng 800 triệu để xây căn nhà này. Lúc vay, con nói xây trên đất mẹ, con tin gia đình mình sẽ sống với nhau trọn đời. Nhưng nếu mẹ đuổi con đi, con cần bán lại căn nhà này để trả nợ cho cha mẹ, vì sổ đỏ ruộng của ông bà đang ở ngân hàng. Nếu mẹ muốn giữ nhà, xin mẹ trả hết nợ cho con, con sẽ ký ly hôn ngay lập tức.”

Giọng Lan không cao, không run, chỉ bình thản như đang nói chuyện cơm nước. Nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai bà Mai và Hoàng như sét đánh ngang tai.

“Cái… cái gì? Mày dám thế chấp sổ đỏ nhà ngoại để xây nhà trên đất nhà tao à?” – bà Mai lắp bắp.

Lan mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy kiên định.
“Con vay vì tin chồng, tin gia đình chồng. Giờ nếu con đi tay trắng, cha mẹ con mất ruộng. Con không thể để điều đó xảy ra.”

Hoàng tái mặt, cúi gằm xuống. Anh ta nhớ lại từng đồng cô góp nhặt, từng đêm cô ngồi cộng sổ tính lãi. Mẹ anh thì bàng hoàng. Nếu bán nhà trả nợ, đất vẫn là đất của bà, nhưng bà chẳng có tiền mà xây lại căn khác.

Bà run rẩy ngồi xuống ghế, tay cầm hồ sơ mà run lẩy bẩy. Lan vẫn đứng đó, đôi mắt không còn nước mắt. Bao năm nhẫn nhịn, bao năm cam chịu, giờ đây cô không còn gì để sợ.

“Mẹ cho con 3 ngày. Nếu không, con sẽ bán nhà trả nợ. Con không muốn cha mẹ già bên ngoại vì con mà phải ra đường.”

Nói rồi, Lan quay người, bước vào phòng thu xếp đồ. Phía sau, bà Mai ngồi bệt xuống nền, miệng lẩm bẩm:
“Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này…”

Ba ngày sau, Lan kéo vali rời khỏi căn nhà. Cô không nhìn lại. Bên kia đường, cha mẹ cô đã đón sẵn. Họ già đi nhiều vì lo lắng cho cô suốt những ngày qua.

Còn Hoàng, anh ta đứng trên hiên, nhìn theo bóng lưng vợ. Lần đầu tiên, anh nhận ra mình đã mất gì.

Lan lên xe, khép mắt lại. Nợ đời, cô sẽ tự trả. Nhưng từ nay, cô thề sẽ không bao giờ đặt niềm tin sai chỗ thêm một lần nào nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News