×
×

Mẹ m//ất, cha dượng hết lòng nuôi con riêng của vợ trở thành bác sĩ, một ngày t//ai n//ạn b/ất ng/ờ ập tới, ph/ơi bà/y bí mật kin//h ho//àng…

Mẹ m//ất, cha dượng hết lòng nuôi con riêng của vợ trở thành bác sĩ, một ngày t//ai n//ạn b/ất ng/ờ ập tới, ph/ơi bà/y bí mật kin//h ho//àng…

Tôi tên là Hạnh, 28 tuổi, hiện là bác sĩ tại một bệnh viện lớn. Cuộc sống hôm nay của tôi được xây dựng từ mồ hôi, nước mắt – nhưng không chỉ của riêng tôi. Đằng sau đó là hình bóng một người đàn ông mà tôi từng gọi là “cha dượng”, nhưng sự thật lại còn lớn lao hơn thế.

Mẹ tôi mất từ khi tôi mới mười tuổi. Căn bệnh ung thư đã lấy đi người phụ nữ cả đời tần tảo vì tôi. Tôi ngỡ rằng đời mình sẽ rơi vào bóng tối, nhưng rồi ông Quang – chồng sau của mẹ – đã dang tay đón tôi. Người đàn ông làm nghề thợ mộc ấy chưa bao giờ để tôi thiếu thốn, dù chính ông cũng chẳng dư dả gì.

Ông dậy từ tờ mờ sáng, lưng còng đẩy từng tấm gỗ, bàn tay chai sần đóng từng chiếc bàn ghế để kiếm tiền. Có lần hàng xóm buông lời mỉa mai:
– Nuôi con riêng của vợ, ông không sợ uổng công à?
Ông chỉ cười, đáp gọn lỏn:
– Nó là con của vợ tôi. Vợ tôi mất rồi, thì tôi còn chính là cha nó.

Những câu nói ấy khắc sâu trong tim tôi. Tôi học ngày học đêm, mong sau này thành công để báo đáp ông. Mỗi khi tôi được nhận học bổng, ông lại rưng rưng lau mắt, dúi vào tay tôi mấy tờ tiền lẻ:
– Con cứ giữ lấy mà mua sách. Ba ăn cơm rau cũng được.

Tôi lớn lên, vào đại học y rồi ra trường, trở thành bác sĩ. Ngày tôi khoác chiếc áo blouse trắng đầu tiên, ông ngồi ở hàng ghế dưới hội trường, vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay, nước mắt cứ chảy ròng ròng.

Tôi tưởng hạnh phúc ấy sẽ còn mãi, nhưng số phận lại một lần nữa thử thách cha con tôi.

Một buổi tối, trên đường chở gỗ giao cho khách, ông Quang gặp tai nạn nghiêm trọng. Điện thoại báo tin, tôi chết lặng, vội lao đến bệnh viện. Trong phòng cấp cứu, ông nằm bất động, máu thấm đỏ vạt áo. Tôi run rẩy ký giấy mổ, cầu nguyện từng phút.

Ông may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nhưng khi các bác sĩ làm xét nghiệm, một chi tiết khiến tôi sững sờ: nhóm máu của ông hoàn toàn khác so với những gì tôi từng biết trong hồ sơ gia đình. Tò mò, tôi tìm lại giấy tờ cũ và dò hỏi họ hàng. Sau nhiều lần né tránh, dì tôi mới bật khóc kể hết sự thật.

Hóa ra, tôi không phải “con riêng của mẹ” như vẫn nghĩ. Tôi chính là con ruột của ông Quang.

Trước khi mẹ tôi kết hôn với người đàn ông giàu có mà tôi tưởng là cha ruột, bà từng có một mối tình sâu đậm với ông Quang. Khi tôi chào đời, xét nghiệm huyết thống khẳng định ông mới là cha thật sự. Nhưng vì sĩ diện gia đình, vì muốn giữ trọn cuộc hôn nhân, mẹ giấu nhẹm tất cả. Sau này, khi ly hôn, bà quay lại tìm ông. Ông biết sự thật, nhưng không một lời trách móc, chỉ lặng lẽ ở bên, nuôi nấng tôi suốt những năm tháng dài.

Nghe xong, tôi khóc không thành tiếng. Tôi đã gọi ông là “cha dượng” suốt 18 năm, trong khi ông chính là cha ruột, là máu mủ của mình. Người đàn ông chịu bao điều tiếng, lặng lẽ làm phên dậu che chở cho tôi, lại chọn im lặng đến tận hôm nay.

Khi ông tỉnh lại sau ca mổ, tôi nắm lấy tay ông, nghẹn ngào:
– Ba ơi, con biết hết rồi. Con là con ruột của ba, đúng không? Tại sao ba không nhận con từ sớm?

Ông nhìn tôi thật lâu, đôi mắt đẫm lệ. Giọng ông khàn đi:
– Vì ba sợ con khổ, Hạnh à. Con còn nhỏ, nếu biết sự thật, con sẽ lớn lên trong mặc cảm. Ba cũng không muốn mẹ con bị người đời dè bỉu. Bà đã khổ quá nhiều rồi. Ba thà chấp nhận tiếng “cha dượng” còn hơn để con mất đi tuổi thơ vô tư.

Ông siết tay tôi, hơi thở dồn dập nhưng ánh mắt sáng ngời:
– Với ba, huyết thống chẳng quan trọng. Chỉ cần con sống tử tế, thành người có ích, thì bao nhiêu hi sinh cũng xứng đáng.

Nước mắt tôi trào ra. Tôi ôm lấy ông, nức nở như đứa trẻ:
– Ba ơi, từ giờ con sẽ thay mẹ, thay chính con, chăm sóc ba đến hết đời. Con hứa!

Ông mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào. Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng cuộc đời mình đã trọn vẹn.

Giờ đây, tôi không chỉ mang trên vai trách nhiệm của một bác sĩ cứu người, mà còn mang trong tim một sự thật thiêng liêng: tôi là con ruột của ông Quang – người cha đã chọn hy sinh cả cuộc đời để tôi được ngẩng cao đầu bước đi.

Và tôi tự hứa, những năm tháng phía trước, tôi sẽ không bao giờ để cha phải chịu đựng một mình nữa. Bởi lẽ, tình phụ tử này, dù giấu kín bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được gọi đúng tên của nó.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News