Con gái 20 tuổi y//êu ông chú ngoài 40, ngày về ra mắt, mẹ cô vừa nhìn thấy rể tương lai liền lao vào ôm chầm, hóa ra ông ấy chính là…
Tôi tên là Linh, hai mươi tuổi, sinh viên năm cuối ngành thiết kế. Bạn bè thường nói tôi già dặn hơn tuổi, chắc vì từ nhỏ đã sống với mẹ – một người phụ nữ độc thân đầy nghị lực. Bố tôi mất sớm, mẹ chưa từng tái hôn, suốt bao năm chỉ chăm chỉ làm việc để nuôi tôi khôn lớn.
Một lần tham gia dự án tình nguyện, tôi gặp anh Nam – người phụ trách đội kỹ thuật, hơn tôi hơn hai mươi tuổi. Anh hiền lành, chững chạc và nói chuyện sâu sắc đến lạ. Ban đầu tôi chỉ quý mến, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng cảm thấy tim mình rung lên mỗi khi nghe giọng anh.
Anh Nam từng trải, có công việc ổn định, từng trải qua đổ vỡ hôn nhân nhưng chưa có con. Anh không nói nhiều về quá khứ, chỉ bảo: “Anh từng đánh mất một điều quý giá, giờ chỉ mong được sống tử tế.”
Tình cảm giữa tôi và anh đến nhẹ nhàng, không ồn ào. Anh luôn đối xử với tôi như nâng niu một điều gì đó mong manh, cẩn trọng và chân thành. Tôi biết nhiều người xung quanh bàn tán – “Con bé đó yêu đàn ông hơn mình hai chục tuổi sao chịu nổi” – nhưng tôi chẳng bận tâm. Với tôi, anh là người khiến tôi cảm thấy bình yên nhất.
Một ngày, anh nói:
– Anh muốn gặp mẹ em. Anh không muốn giấu giếm hay mập mờ nữa.
Tôi ngập ngừng. Mẹ tôi vốn nghiêm khắc, lại hay lo xa. Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu tình yêu này là thật, thì không có gì phải sợ.
Ngày hôm đó, tôi đưa anh về. Anh mặc chiếc sơ mi trắng, tay cầm bó hoa cúc dại – loài hoa tôi từng kể là mẹ rất thích. Tôi nắm chặt tay anh khi bước qua cánh cổng nhà cũ kỹ. Mẹ đang tưới cây, quay lại nhìn chúng tôi.
Giây phút ấy… bà bỗng sững sờ.
Rồi, trước khi tôi kịp giới thiệu, mẹ buông bình tưới, chạy đến ôm chầm lấy anh Nam, nước mắt tuôn như mưa.
– Trời ơi… là anh thật sao? Anh Nam…
Tôi chết lặng. Còn anh Nam cũng đứng sững, mắt đỏ hoe:
– Em… là Hòa sao?
Tôi hoang mang nhìn hai người. Họ biết nhau ư? Mẹ tôi nghẹn ngào:
– Hai mươi năm rồi… anh vẫn còn sống ư?
Câu chuyện dần hé mở.
Thì ra, trước khi gặp bố tôi, mẹ từng có một người yêu đầu – chính là anh Nam. Năm đó, họ yêu nhau say đắm, nhưng một vụ tai nạn đã khiến anh mất tích, được báo là “đã tử vong”. Mẹ đau khổ suốt một thời gian dài, rồi sau đó gặp bố tôi – người đã sưởi ấm trái tim bà. Họ cưới nhau, sinh ra tôi. Nhưng chỉ vài năm sau, bố mất vì bạo bệnh.
Còn anh Nam thì năm ấy may mắn sống sót, nhưng bị thương nặng, mất trí nhớ tạm thời. Khi tỉnh lại, anh trôi dạt đến miền khác, được người tốt cứu giúp. Anh không nhớ nổi tên mình, chỉ giữ lại ký ức mơ hồ về “một người con gái thích hoa cúc dại”.
Khi gặp tôi trong dự án tình nguyện, anh bảo cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng không hiểu vì sao. Tôi lại trùng tên với mẹ – tên Linh vốn là tên đệm của bà ngày xưa. Có lẽ định mệnh đã đưa anh trở lại, chỉ là theo cách trớ trêu hơn.
Tôi nghẹn ngào nhìn họ.
– Vậy… nghĩa là hai người từng…
Mẹ gật đầu, mắt vẫn ướt:
– Nhưng con yên tâm, chúng ta không có quan hệ máu mủ gì cả. Chỉ là… mẹ không ngờ người đàn ông con yêu lại chính là người mẹ từng yêu năm xưa.
Không khí lặng đi. Tôi cảm nhận rõ trái tim mình rối bời. Còn anh Nam, sau một hồi im lặng, khẽ nói:
– Linh à, anh xin lỗi. Anh không thể ngờ mọi chuyện lại thế này. Anh chưa từng muốn làm ai tổn thương.
Tối đó, tôi ngồi ngoài hiên. Mẹ bước đến, đặt tay lên vai tôi:
– Con à, tình yêu không có lỗi. Nhưng đôi khi, định mệnh sắp đặt để nhắc ta hiểu rằng, có những người chỉ nên gặp lại để tha thứ, chứ không phải để ở bên.
Nước mắt tôi rơi, không vì hận, mà vì thương. Tôi biết, tình cảm mình dành cho anh là thật, nhưng chẳng thể tiếp tục.
Vài tháng sau, anh Nam rời thành phố, để lại lá thư:
“Cảm ơn em đã cho anh được cảm nhận tình yêu một lần nữa. Gặp lại mẹ em, anh như tìm thấy phần quá khứ đã mất. Anh tin, dù không thể là người ở bên em, anh vẫn mãi biết ơn vì em đã bước vào cuộc đời anh – dịu dàng như một phép màu.”
Mẹ tôi cất lá thư ấy vào hộp gỗ, đặt cạnh di ảnh của bố. Bà bảo: “Đôi khi, ân oán hay duyên nợ không đến để ràng buộc, mà để giúp ta buông bỏ.”
Nhiều năm sau, tôi trở thành nhà thiết kế. Mỗi lần nhìn thấy hoa cúc dại, tôi vẫn nhớ về anh Nam – người đàn ông từng khiến tim tôi rung động, nhưng cũng dạy tôi bài học lớn nhất:
“Tình yêu chân thành không phải lúc nào cũng đi cùng kết thúc trọn vẹn. Nhưng nếu giữ được sự tôn trọng và tử tế, nó vẫn là một điều đẹp đẽ suốt đời.”
 
								 
								 
								