×
×

Một người đàn ông lên thành phố làm việc, để lại 70 con gà ở nhà. Ba năm sau, anh ta trở về nhà, mở cửa và ngã gục xuống đất!

Một người đàn ông lên thành phố làm việc, để lại 70 con gà ở nhà. Ba năm sau, anh ta trở về nhà, mở cửa và ngã gục xuống đất!

Trời chiều ở miền quê nghèo, những tia nắng cuối ngày hắt xuống mái nhà lợp tôn cũ kỹ, nơi từng lưu giữ bao tiếng cười của một gia đình nhỏ. Hùng, chàng trai 28 tuổi, đứng tựa cửa nhìn đàn gà 70 con đang chạy rộn ràng quanh sân. Anh vuốt ve con gà trống to nhất rồi thở dài.

“Ở nhà mà nuôi gà thì biết bao giờ mới trả hết nợ cho mẹ…” — anh nghĩ.

Sau cái chết đột ngột của cha, mẹ Hùng bị bệnh phải nằm viện suốt. Tiền bạc dồn dập, còn đứa em gái thì đang học dở dang. Không còn cách nào khác, Hùng quyết tâm lên thành phố làm công nhân xây dựng, gửi tiền về nuôi mẹ và giữ lấy mảnh đất này.

Trước khi đi, anh giao 70 con gà cho chú Bốn — người hàng xóm tốt bụng.

“Cháu nhờ chú chăm giúp. Khi nào ổn định, cháu sẽ về.”

Chú Bốn cười hiền:
“Cứ yên tâm lên thành phố làm. Gà của cháu chú trông như gà nhà chú vậy.”

Đó là năm đầu Hùng để lại quê.

3 NĂM MƯA GÓI GIÓ BỤI

Thành phố không như những ước mơ từng thắp sáng tuổi trẻ anh.
Ngày đầu tiên bước chân vào công trường, Hùng đã chứng kiến cảnh đồng nghiệp bị vật liệu rơi trúng chân. Công việc nặng nhọc, 12 tiếng mỗi ngày, nhưng đồng lương ít ỏi vẫn là nguồn sống duy nhất của mẹ và em.

Anh làm suốt, hầu như không nghỉ.
Gần như tất cả tiền lương Hùng đều gửi về quê.

Những đêm ốm sốt, anh nằm co quắp trong căn phòng trọ chưa đầy 10m², nghe tiếng xe cộ ầm ì, lòng trống rỗng đến tê dại. Có lần anh bị ngã từ giàn giáo xuống — may mà chỉ trầy xước.

Nhưng điều khiến Hùng đau nhất là… mẹ ngày càng yếu.
Điện thoại mỗi lúc một thưa.
Giọng bà bạc dần theo năm tháng.

Em gái anh thì vừa đi học vừa đi làm thêm, cố giấu anh chuyện bệnh tình mẹ trở nặng.

ĐẾN MỘT NGÀY…

Một buổi tối mưa tầm tã, Hùng nhận được cuộc gọi từ hàng xóm:

“Hùng ơi… mẹ con yếu lắm rồi. Con thu xếp về đi.”

Tay anh run lên. Tim như rơi xuống đáy vực.

Ngày hôm sau, Hùng xin nghỉ làm, bắt chuyến xe sớm nhất về quê.
Trên xe, anh nhìn những cánh đồng chạy dài, lòng rối bời.
Ba năm rồi — ba năm anh chưa từng về.

Anh chỉ hy vọng mẹ còn đủ sức để nhìn thấy anh.

NGÔI NHÀ IM LẶNG ĐẾN RỢN NGƯỜI

Xe vừa dừng, Hùng vội chạy một mạch vào làng.
Con đường đất đỏ quen thuộc giờ mọc đầy cỏ dại.
Mái nhà xưa của anh đứng đó, im lìm và lạnh lẽo đến lạ.

Không có tiếng gà.
Không có tiếng ai gọi anh như mọi lần.

Chỉ có gió rít qua những khe gỗ mục.

Tay Hùng run run đẩy cửa.

“Cạch…”

Cánh cửa mở ra… và Hùng ngã gục ngay trước bậc thềm!

TRONG NHÀ… MỘT CẢNH TƯỢNG KHIẾN ANH TẮT LỜI

Giữa gian nhà tối om, Hùng nhìn thấy…

Mẹ anh — đang nằm bất động trên chiếc giường tre, gầy chỉ còn da bọc xương.

Bên cạnh bà, một giỏ lớn đầy trứng gà, được phủ bằng chiếc khăn cũ kỹ mà mẹ anh hay dùng.

Ở góc nhà, 70 con gà của anh… không còn con nào.

Không một tiếng kêu.
Không một bóng dáng.

Hùng khuỵu xuống bên cạnh giường, nước mắt rơi lã chã.

“Mẹ ơi… con về rồi. Mẹ mở mắt nhìn con đi…”

Nhưng bà chỉ khẽ nhúc nhích, hơi thở yếu như ngọn đèn dầu sắp tắt.

Hùng nhìn quanh, cố tìm dấu vết về đàn gà năm xưa. Anh nghĩ ngay đến điều tệ nhất: chú Bốn đã bán hết? Hay bị trộm? Hay chết dịch bệnh?

Đúng lúc ấy, chú Bốn bước vào, tay cầm bó nhang.

Nét mặt chú trĩu nặng.

SỰ THẬT PHÍA SAU 70 CON GÀ

Thấy Hùng, chú thở dài:

“Cháu trách chú cũng được… nhưng chú không thể nói sớm hơn.”

Hùng gằn giọng:

“Chú nói đi! 70 con gà của cháu đâu? Chú đã bán hết rồi à?”

Chú Bốn nhìn mẹ Hùng rồi nói:

“Ngày cháu đi được vài tháng, mẹ cháu ngã bệnh nặng. Tiền chữa trị tốn kém quá. Lúc đó chú và bà con trong xóm góp được bao nhiêu thì góp… nhưng không đủ.”

Hùng chết lặng.

“Chú nói thật với cháu… mẹ cháu không chịu bảo con biết. Bà sợ cháu bỏ việc chạy về.”

Chú Bốn xoay mặt đi, giọng nghẹn lại:

“Cuối cùng… chú bán hết 70 con gà.”

Hùng siết tay, tim nhói như dao cắt.

“Chú… dùng tiền đó cứu mẹ cháu?”

Chú gật đầu.

“Không chỉ thế… chú còn dùng giỏ trứng này để đổi thuốc. Gà của cháu… nuôi được bao nhiêu, đẻ được bao nhiêu, chú giữ lại hết. Tất cả đều dành để mua thuốc cho mẹ cháu suốt mấy năm nay.”

Hùng nhìn giỏ trứng — giờ chỉ còn vài chục quả — mà lòng thắt lại.

Những quả trứng cuối cùng… những giọt hy vọng cuối cùng…

Vậy mà anh — người con duy nhất — thì lại không ở đây.

Anh úp mặt xuống bàn, khóc như một đứa trẻ.

MẸ ANH TỈNH DẬY… NHƯNG LỜ ĐỜ NÓI MỘT CÂU KHIẾN ANH CHẾT LẶNG

“Mẹ… mẹ ơi, con đây. Con về rồi.”

Bà mở mắt, nhoè nhoẹt:

“Hùng… con gầy quá…”

Hùng nắm tay mẹ.

“Con xin lỗi… ba năm rồi con mới về…”

Bà cố nhấc tay lên vuốt má anh, nhưng run bần bật.

“Mẹ… mẹ còn sống được… là nhờ mấy con gà của con…”

Hùng bật khóc.

Nhưng bà tiếp lời, giọng run rẩy:

“Con đừng trách chú Bốn. Ba con mất rồi… mẹ sợ mất luôn con… nên mẹ nói chú giữ kín chuyện bệnh…”

Hùng nghẹn cổ họng.

“Con biết… mẹ khổ nhiều rồi…”

VÀ CÚ TWIST KHÔNG NGỜ…

Chú Bốn đứng phía sau lên tiếng:

“Hùng… thật ra chú không nói hết. Cháu còn một thứ nữa trong nhà.”

“Thứ gì ạ?”

Chú chỉ ra sau vườn.

Hùng chạy theo — và đứng sững!

Một khu chuồng gà mới xây kiên cố, sạch sẽ, rộng rãi, có hàng chục con gà mái đang ấp trứng.

Chú Bốn mỉm cười:

“Sau khi bán 70 con gà cũ để chữa bệnh cho mẹ cháu… chú tiếc lắm. Nhưng chú nghĩ: gà sinh ra để nuôi người, nhưng người cũng có thể nuôi lại con giống.”

“Chú… dùng tiền của mình, mua thêm gà giống, nuôi lại từ đầu. Mấy năm nay chú gom góp, nhân giống… Giờ cháu có hơn 300 con gà.”

Hùng choáng váng.

Chú Bốn vỗ vai:

“Khi mẹ cháu khá hơn, cháu có thể mở trại gà thật sự. Chú già rồi… giữ lại cho cháu thôi.”

Hùng quỳ xuống, ôm lấy đôi chân người hàng xóm già.

“Chú cứu mẹ cháu. Giữ lại đàn gà cho cháu. Con biết lấy gì trả?”

Chú cười:

“Chỉ cần cháu sống tốt… lo được cho mẹ… thế là chú mừng rồi.”

KẾT

Hôm ấy, Hùng ở bên mẹ suốt đêm.
Mẹ anh đã yếu lắm, nhưng ánh mắt bà yên tâm hơn khi thấy con trai trở về.

Một tuần sau, sức khỏe bà ổn định hơn, có thể ngồi dậy ăn cháo — điều mà trước đó bác sĩ còn nghi ngờ.

Hùng quyết định nghỉ việc ở thành phố, ở lại quê chăm mẹ và mở trang trại gà.
Anh đặt tên khu chuồng mới là “Trang trại Hy Vọng” — bởi vì nó được dựng lên từ những hy sinh thầm lặng và tình người ấm áp.

Mỗi sáng nhìn đàn gà nhộn nhịp, anh lại nhớ về khoảnh khắc mở cửa nhà ngày hôm đó… cái giây phút khiến anh ngã gục — nhưng cũng là giây phút giúp anh đứng lên lần nữa.

Vì anh biết… có những thứ mất đi rồi có thể nuôi lại.
Nhưng gia đình — chỉ có một trên đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News