×
×

Ngày trước, anh hai h///y si///nh cả đời, không lập gia đình để lo cho tôi học đại học

Ngày trước, anh hai h///y si///nh cả đời, không lập gia đình để lo cho tôi học đại học. Giờ tôi thành đạt, mang 3 tỷ về báo đáp, nào ngờ cảnh tượng trước mắt khiến tôi sữ//ng s//ờ, sụ//p đ///ổ…

Tôi tên Nam, 35 tuổi. Người ta nói mỗi người sinh ra đều có một “thiên thần hộ mệnh” – với tôi, người đó chính là anh hai.

Nhà tôi nghèo, ba mất sớm, mẹ bệnh liệt giường. Khi tôi mới học cấp hai, anh hai – anh trai tôi – mới 18 tuổi đã phải nghỉ học giữa chừng để đi làm phụ hồ, nuôi mẹ và tôi. Từ ngày đó, anh gần như không còn biết đến tuổi trẻ là gì.

Anh làm việc quần quật suốt ngày, da sạm nắng, tay chai sạn. Tôi nhớ như in những buổi tối, anh về muộn, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, ngồi thổi cơm bên bếp than nhỏ. Anh cười, nói:
– Cố học đi, đừng như anh. Sau này chỉ cần em thành người, anh có khổ cũng cam lòng.

Anh nói câu đó suốt tuổi thơ tôi, và tôi đã khắc nó vào tim.

Suốt những năm học đại học, tiền học, tiền ăn, tiền nhà trọ – tất cả đều do anh gửi lên. Có lần anh bị ngã giàn giáo, chân bó bột mà vẫn giấu tôi, sợ tôi bỏ học về quê. Đến khi ra trường, tôi cầm tấm bằng loại giỏi, anh cười đến rưng rưng, nói:
– Tốt rồi, vậy là công anh không uổng.

Tôi tìm được công việc tốt ở thành phố, rồi thăng tiến nhanh. Anh thì vẫn ở quê, sống trong căn nhà cũ nát bên mẹ. Mỗi tháng tôi gửi tiền về, nhưng anh chỉ nhận phần nhỏ, phần còn lại bảo giữ để lo cho tương lai.

Mười năm sau, tôi thành đạt, có nhà, có xe. Tôi nghĩ: Đã đến lúc báo đáp anh rồi. Tôi rút toàn bộ tiền tiết kiệm, chuẩn bị 3 tỷ đồng, định về quê xây nhà mới cho anh, đưa anh lên thành phố sống cùng mình.

Hôm ấy, tôi lái xe về quê, lòng rộn ràng. Tôi tưởng tượng cảnh anh hai xúc động, chắc chắn sẽ cười thật tươi như ngày xưa. Nhưng khi dừng xe trước cổng, tôi chết lặng.

Căn nhà cũ kỹ vẫn vậy, chỉ khác là… bên trong tối om, cửa không khóa, bàn ghế phủ đầy bụi. Tôi bước vào, gọi khản cả giọng:
– Anh hai! Mẹ ơi! Có ai ở nhà không?

Không ai trả lời. Tôi bỗng thấy tờ giấy ghi số điện thoại treo trên tường: “Liên hệ nếu muốn gặp anh Tài.” Tay tôi run lên. Tôi gọi theo số đó, một giọng phụ nữ vang lên:
– Anh là người thân của anh Tài phải không? Anh ấy đang ở viện.

Tôi choáng váng.

Khi đến bệnh viện huyện, tôi thấy anh nằm trên giường bệnh, người gầy rộc, tóc bạc, hai bàn tay chai cứng run rẩy. Anh cười yếu ớt:
– Nam… em về rồi à?

Tôi nghẹn lại, không nói được lời nào. Anh từng khỏe mạnh, vạm vỡ, giờ gầy yếu đến thảm. Tôi nắm tay anh, nước mắt chảy dài:
– Sao anh không nói với em? Em gửi tiền hàng tháng cơ mà!

Anh cười hiền, giọng khàn:
– Anh không sao. Tiền em gửi anh không tiêu. Anh giữ lại hết, cho mấy đứa nhỏ hàng xóm mồ côi học. Anh nghĩ… tụi nó giống em ngày xưa.

Tôi như bị ai đâm thẳng vào tim. Ba tỷ tôi mang về để “báo đáp”, còn anh – người đã sống cả đời vì người khác – lại âm thầm đem hết những gì có được giúp đỡ những đứa trẻ xa lạ.

Tôi bật khóc, gục đầu xuống tay anh:
– Anh ơi… sao anh khổ vậy? Sao anh không nghĩ cho mình một chút?

Anh vuốt tóc tôi, ánh mắt dịu dàng như xưa:
– Anh sống thế quen rồi. Nhìn tụi nhỏ được đến trường, anh thấy như mình đang sống lại thời của em. Em đừng buồn, đừng thương hại anh. Anh chỉ sợ một điều, là sau này em quên mất anh thôi.

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào:
– Không, em chưa bao giờ quên.

Anh mỉm cười, rồi khẽ nói:
– Vậy là tốt rồi. Em sống hạnh phúc là anh yên tâm.

Tối đó, tôi ở lại chăm anh. Giữa đêm, anh nắm tay tôi, nói nhỏ:
– Nếu có điều gì anh tiếc, thì là chưa kịp thấy em cưới vợ, có con. Anh muốn ẵm cháu một lần thôi…

Tôi nắm chặt tay anh:
– Anh sẽ thấy. Em hứa.

Nhưng sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, anh đã ra đi. Nụ cười vẫn còn trên môi.

Khoảnh khắc ấy, tôi như sụp đổ. Người anh đã thay cha, thay mẹ nuôi tôi lớn, nay bỏ tôi lại một mình giữa thế gian này.

Tôi mang 3 tỷ đặt lên bàn thờ anh, nghẹn ngào nói:
– Anh ơi, tiền này em không dùng để báo đáp nữa. Em sẽ lập quỹ mang tên anh – “Tài học đường” – để lo cho những đứa trẻ nghèo mà anh từng thương. Anh yên tâm, điều anh chưa kịp làm, em sẽ làm thay.

Từ đó, mỗi năm, tôi đều trở về quê, thắp cho anh nén nhang và kể về những đứa trẻ đã được đi học nhờ quỹ ấy.

Người ta hỏi tôi có hối hận vì chưa kịp báo đáp anh không. Tôi chỉ cười, nói khẽ:
– Anh hai không cần tiền, anh chỉ cần thấy tôi sống tử tế. Và tôi sẽ sống như cách anh từng dạy – sống cho người khác, sống cho điều đúng.

Bởi vì suốt đời này, tôi luôn nợ anh – một tuổi trẻ, một cuộc đời, và một tình thương không gì sánh được.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News