×
×

Nhà gái thá//ch cưới 9,9 triệu nhưng ngày mở hộp sính lễ nhà trai mang đến, mẹ cô dâu đứ/ng hì/nh khi bên trong có 99 triệu, lúc này mẹ chú rể mới nói 1 câu khiến 2 họ ch/ấn độ/ng…

Nhà gái thá//ch cưới 9,9 triệu nhưng ngày mở hộp sính lễ nhà trai mang đến, mẹ cô dâu đứ/ng hì/nh khi bên trong có 99 triệu, lúc này mẹ chú rể mới nói 1 câu khiến 2 họ ch/ấn độ/ng…

Ngày cưới được ấn định vào một buổi sáng tháng Năm, nắng vàng như mật. Nhà gái ở vùng quê ven sông, nơi những nghi lễ cưới xin vẫn còn được gìn giữ kỹ càng. Cô dâu tên Lan, con út trong nhà, vừa tốt nghiệp đại học và đang dạy hợp đồng ở một trường cấp ba gần đó. Chú rể là Tuấn, kỹ sư xây dựng, hiền lành, có chí làm ăn. Hai đứa yêu nhau ba năm, tình cảm chín muồi nên hai bên gia đình bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi.

Khi nhà trai đến dạm ngõ, mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ có một vấn đề nho nhỏ – sính lễ.
Mẹ Lan nói nhẹ nhàng:
– Nhà tôi chẳng đòi hỏi gì cao sang, chỉ mong con gái mình được gả đi tử tế. Thôi thì thách 9 triệu 9, coi như lấy may.

Mẹ Tuấn cười hiền:
– Dạ, bên chị hiểu mà. Chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc, tiền bạc chỉ là hình thức thôi.

Vậy là đôi bên thống nhất con số 9,9 triệu – vừa tượng trưng cho sự trọn vẹn, vừa không quá nặng nề. Nhưng không ai biết rằng, sau nụ cười của mẹ Tuấn hôm ấy, còn có một điều bà đang ấp ủ trong lòng.

Đến ngày ăn hỏi, đoàn nhà trai chuẩn bị chỉn chu: tráp trầu cau, bánh cốm, chè, rượu, và đặc biệt là một hộp sính lễ bọc đỏ được đặt ở giữa, niêm phong cẩn thận. Tất cả đều chỉnh tề bước vào nhà gái, tiếng pháo điện nổ lách tách, tiếng cười nói rộn rã.

Khi nghi lễ xong xuôi, đến phần mở tráp. Mẹ Lan đón lấy chiếc hộp đỏ, khẽ mở nắp. Bà định bụng nhìn thấy vài xấp tiền tượng trưng, ai ngờ khi nắp vừa hé, một xấp tiền dày cộm hiện ra. Ban đầu bà tưởng là đạo cụ, nhưng khi đếm qua thì tận 99 triệu.

Cả căn phòng bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mẹ Tuấn.

Mẹ Lan lắp bắp:
– Chị ơi, thế này là… sao lại có 99 triệu? Tôi chỉ thách 9 triệu 9 thôi mà…

Mẹ Tuấn mỉm cười, giọng run run mà ấm áp:
– Em à, nhà chị không phải giàu có gì. Nhưng chị nhớ hồi Lan và Tuấn mới yêu nhau, chị từng phản đối. Chị sợ con trai mình khổ, vì thấy Lan là giáo viên hợp đồng, lương thấp. Hôm đó Lan đến nhà, chị còn nói những lời khiến con bé khóc. Thế mà nó vẫn lễ phép, vẫn cúi đầu chào chị, vẫn kiên trì ở bên con chị suốt mấy năm.

Bà ngừng lại, mắt bắt đầu ướt.
– Vậy nên hôm nay, 99 triệu này không phải để mua con dâu, mà là để xin lỗi và cảm ơn Lan. Chị muốn gửi cho con bé chút lòng thành, coi như món quà để hai đứa bắt đầu cuộc sống mới, không phải gánh nặng gì cả.

Câu nói ấy vừa dứt, mẹ Lan bật khóc. Bà bước tới, nắm tay người chị sui, giọng nghẹn lại:
– Trời ơi, chị làm thế này tôi ngại quá. Con gái tôi được về làm dâu nhà chị là phúc rồi. Con người ta quý ở tấm lòng, chứ đâu phải ở tiền bạc.

Tuấn và Lan đứng kế bên, cũng nghẹn ngào. Tuấn cúi đầu:
– Mẹ ơi, con từng trách mẹ, nghĩ mẹ khắt khe với Lan. Nhưng giờ con hiểu rồi. Cảm ơn mẹ vì đã thay đổi vì tụi con.

Lan sụt sùi:
– Con cảm ơn mẹ, con hứa sẽ thương anh Tuấn và chăm sóc cho gia đình mình thật tốt.

Bấy giờ, mẹ Tuấn lấy tay lau nước mắt, giọng bà trầm nhưng dứt khoát:
– Của cải rồi cũng hết, nhưng tình nghĩa thì phải vun đắp từng ngày. Tiền này coi như mẹ gửi hai đứa làm vốn. Sau này khi nào khó khăn, nhớ rằng phía sau còn có gia đình, có chúng ta.

Không khí trong nhà bỗng lặng đi một nhịp rồi vỡ òa trong tiếng nức nở, tiếng cười xen lẫn nước mắt. Hai họ cùng bật khóc – không phải vì xúc động trước tiền bạc, mà vì họ nhận ra tấm lòng chân thành có thể xóa bỏ mọi hiểu lầm.

Sau lễ ăn hỏi, câu chuyện “hộp sính lễ 99 triệu” lan ra khắp xóm. Người thì bảo nhà trai khéo léo, người lại nói mẹ chồng tâm lý. Nhưng với Lan, điều quý giá nhất là cô đã thấy được sự trân trọng thực sự từ gia đình chồng.

Hôm đám cưới, khi cô bước ra khỏi nhà trong bộ áo dài đỏ, mẹ cô dặn nhỏ:
– Con gái à, mẹ chẳng cần con lấy chồng giàu, chỉ mong con có người thương thật lòng. Giờ mẹ yên tâm rồi.

Lan mỉm cười, nước mắt rơi ướt gò má. Bên ngoài, Tuấn đang đợi, tay cầm bó hoa hướng về phía cô. Anh nói khẽ:
– Đi thôi vợ, từ nay mình cùng nhau làm lại từ đầu, nhé?

Lan gật đầu. Trong tim cô, 99 triệu kia chẳng còn là tiền, mà là minh chứng cho tình yêu, cho sự thấu hiểu giữa hai bên – điều mà không vàng bạc nào sánh được.

Còn mẹ Tuấn, mỗi khi ai đó hỏi vì sao lại “vượt” sính lễ như vậy, bà chỉ cười:
– Bởi đôi khi, một lời xin lỗi chân thành còn quý hơn cả của hồi môn.

Và trong ngày vui ấy, giữa tiếng nhạc rộn ràng, giữa lời chúc phúc của hai họ, ai cũng thấy rõ – khi hai gia đình biết cúi đầu vì con cái, đó chính là lúc hạnh phúc thật sự bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News