×
×

Sáng hôm sau không thấy tôi đâu, cả nhà chồng t/á h/ỏa đi tìm, nhưng đúng lúc đó tôi từ ngoài cổng đi vào với một tờ giấy trên tay…

Không đưa 3 tỷ tiền mừng cưới cho mẹ chồng, tôi bị bà nh/ốt ngoài sân thượng cả đêm. Sáng hôm sau không thấy tôi đâu, cả nhà chồng t/á h/ỏa đi tìm, nhưng đúng lúc đó tôi từ ngoài cổng đi vào với một tờ giấy trên tay…

Đám cưới của tôi được coi là “đám cưới thế kỷ” ở quê chồng. Từ cổng vào nhà, hoa tươi trải dài, khách khứa nườm nượp, phong bì mừng cưới xếp kín hai bàn lớn. Ai cũng bảo tôi có số “lấy chồng giàu”, nhưng không ai biết, đêm tân hôn của tôi lại trở thành đêm dài kinh khủng nhất đời.

Mẹ chồng tôi – bà Hạnh – là người cứng rắn, lời nói của bà trong nhà chẳng khác nào mệnh lệnh. Từ lúc cưới, tôi đã cảm nhận rõ ánh mắt soi xét, lạnh lùng của bà. Dù tôi là trưởng phòng trong một công ty lớn, kiếm tiền không ít, nhưng bà luôn nhấn mạnh: “Con dâu vào nhà này phải biết điều, của chồng công vợ, tiền nong phải rõ ràng.”

Sau tiệc cưới, tôi cùng chồng – anh Tuấn – dọn dẹp xong thì về phòng. Cả hai đều mệt, chỉ mong được nghỉ. Tôi vừa đặt lưng xuống, thì cửa phòng bật mở đánh rầm. Mẹ chồng đứng giữa ngưỡng cửa, gương mặt lạnh như băng, nói rành rọt từng chữ:
— Giao hết tiền mừng cưới cho mẹ. Để đấy mày giữ, nhỡ tiêu mất thì ai chịu?

Tôi hơi sững lại, nhẹ nhàng đáp:
— Mẹ ơi, tiền đó khách mừng cho con và anh Tuấn, mai bọn con thống kê xong sẽ gửi mẹ xem, rồi mình tính ạ.

Bà trợn mắt:
— Mày tính qua mặt tao à? Tao nuôi con tao bao nhiêu năm, giờ cưới vợ về mà tiền mừng cũng đòi chia hả? Tao nói lần cuối: đưa ngay, không tao xử cho biết mặt!

Anh Tuấn im lặng. Anh chỉ cúi đầu, không dám nói một lời. Cảm giác tủi hờn nghẹn ứ trong cổ họng, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh:
— Con xin lỗi, nhưng tiền đó con không thể giao trong đêm nay.

Bà Hạnh không nói thêm, chỉ cười nhạt rồi rít lên:
— Được, mày gan thật! Vậy thì đừng mong được ngủ trong phòng này nữa.

Vài phút sau, tôi bị bà kéo lên sân thượng, cửa sắt đóng lại, khóa trái bên ngoài. Tôi ngồi bệt xuống nền lạnh, gió thổi rát mặt, nước mắt cứ thế rơi. Dưới tầng, tiếng cười nói vẫn vọng lên — người ta vẫn đang bàn tán về “đám cưới trong mơ”, còn cô dâu thì bị nhốt ngoài trời giữa đêm.

Tôi ngồi đến sáng. Khi ánh nắng đầu tiên rọi lên, tôi đã có quyết định cho riêng mình.

Sáng hôm sau, khi người giúp việc lên mở cửa sân thượng, thì tôi đã biến mất. Căn nhà lập tức hỗn loạn. Mẹ chồng hét ầm lên:
— Nó bỏ trốn rồi! Con đàn bà đó chắc cuỗm luôn tiền mừng cưới của nhà này!

Anh Tuấn hoảng hốt, chạy khắp nơi tìm tôi, gọi điện không được, điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ chồng càng tức điên, miệng không ngừng mắng:
— Đấy, tao nói có sai đâu! Loại con dâu như thế sớm muộn cũng làm nhục nhà này!

Nhưng khoảng 9 giờ sáng, tiếng cổng sắt mở ra. Tôi bước vào, mặt vẫn bình thản, tay cầm một tờ giấy. Ai nấy đều sững sờ. Mẹ chồng quắc mắt nhìn tôi, quát:
— Mày còn dám vác mặt về đây à?

Tôi không nói, chỉ đưa tờ giấy cho anh Tuấn. Anh run run mở ra. Đó là biên bản chuyển khoản 3 tỷ đồng – toàn bộ tiền mừng cưới – vào tài khoản đứng tên mẹ chồng. Phía dưới có chữ ký, dấu xác nhận của ngân hàng.

Mẹ chồng trố mắt, không tin nổi:
— Mày… mày đi chuyển thật à?

Tôi gật đầu, giọng bình tĩnh đến lạ:
— Vâng. Con không muốn để mẹ phải nghĩ ngợi gì nữa. Tiền mừng cưới của con và anh Tuấn, con đã giao hết cho mẹ. Nhưng tờ giấy thứ hai này… mới là điều con muốn nói.

Tôi rút ra đơn ly hôn. Không khí trong nhà như ngừng lại.

— Con nộp đơn sáng nay rồi. Mẹ không phải lo con “cuỗm tiền bỏ trốn” nữa. Con không cần tiền, không cần danh nghĩa con dâu nhà giàu. Con chỉ cần sự tôn trọng — mà tiếc là con không có được ở đây.

Bà Hạnh chết lặng, còn anh Tuấn đứng ngây như tượng, môi run run:
— Em… em đừng như thế, mẹ chỉ nóng tính thôi…
Tôi nhìn anh, cười nhạt:
— Tuấn à, nếu anh yêu em thật, anh đã lên sân thượng tìm em đêm qua. Nhưng anh không làm. Em hiểu rồi — trong ngôi nhà này, em chỉ là người thừa.

Tôi cúi đầu thật thấp, nói câu cuối:
— Con cảm ơn mẹ đã cho con bài học đầu tiên trong cuộc hôn nhân. Từ giờ, con xin phép được sống tự do — và tự trọng.

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi, để lại tờ giấy trên bàn. Trong ánh mắt của cả nhà, tôi đi thẳng ra cổng, lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Nhiều người bảo tôi dại — từ bỏ 3 tỷ để đổi lấy tự do. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, có những đêm dài bị nhốt trong giá lạnh, con người ta mới nhận ra: tiền có thể kiếm lại, nhưng lòng tự trọng thì không thể đánh đổi.

Tối hôm đó, tôi viết vào nhật ký một dòng duy nhất:
“Tôi bước ra khỏi căn nhà ấy với hai bàn tay trắng — nhưng lòng mình chưa bao giờ thanh thản đến thế.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News