Sau 3 năm kết hôn, lần đầu tiên anh chạ//m vào tôi và phát hiện ra b/í m/ật khungkhiep trên c//ơ th//ể mà tôi luôn ch//e gi//ấu. Ngay sáng hôm sau, anh x/é n/át đơn l//y h//ôn và kể từ đó, đêm nào anh cũng hết mực cư/ng chi//ều…
Tôi và anh kết hôn được ba năm, nhưng kỳ lạ thay, suốt ba năm ấy, chúng tôi gần như chỉ là hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà.
Anh – Hoàng – là giám đốc một công ty xây dựng, bận rộn, lạnh lùng, ít nói. Còn tôi – Lan – chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, cưới anh theo sự sắp đặt của hai bên gia đình. Cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng có tình yêu, chỉ là một bản hợp đồng mang tên “trách nhiệm”.
Những ngày đầu sau đám cưới, tôi luôn cố gắng thu hẹp khoảng cách. Tôi nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà, mong một lần anh về sớm, mỉm cười với tôi. Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh tanh và câu nói quen thuộc:
– Tôi mệt, đừng làm phiền.
Căn nhà 5 tầng lúc nào cũng im lìm như một ngôi biệt thự trống. Anh ở tầng trên, tôi ở tầng dưới. Cả hai đi về như hai chiếc bóng, chưa một lần ăn chung một bữa cơm trọn vẹn.
Đã nhiều đêm tôi nằm trong bóng tối, lặng lẽ nghe tiếng anh trở mình ở phòng bên cạnh, lòng thắt lại. Tôi không biết mình sai ở đâu, chỉ biết rằng anh chưa bao giờ chạm vào tôi – người vợ hợp pháp của anh.
Rồi một ngày, tôi phát hiện anh đang làm thủ tục ly hôn. Đơn ly hôn đặt ngay trên bàn, gọn gàng, lạnh lẽo như chính con người anh.
Tôi không khóc, chỉ mỉm cười ký tên. Có lẽ, khi một người phụ nữ phải chờ đợi quá lâu mà chẳng được yêu thương, họ sẽ học cách buông tay nhẹ nhàng.
Nhưng tối hôm đó, trời mưa rất to. Điện bị cúp, căn nhà chìm trong bóng tối. Tôi lên tầng tìm nến, không ngờ lại thấy anh ngồi một mình trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt đỏ hoe.
Anh nhìn tôi, lần đầu tiên trong ba năm, ánh mắt ấy có gì đó không còn lạnh lẽo nữa.
– Cô thật sự muốn ly hôn sao? – Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Tôi im lặng.
– Nếu anh muốn, tôi sẽ ký thôi.
Anh cười nhạt, rồi bỗng đứng dậy, bước đến gần tôi. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay. Tôi nghe rõ hơi thở anh phập phồng, mùi rượu phảng phất.
Và rồi, điều tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ xảy ra – anh ôm lấy tôi.
Tay anh run, bờ vai anh siết chặt. Cơn mưa ngoài kia hòa cùng nhịp tim tôi, dồn dập, rối loạn. Đêm ấy, lần đầu tiên anh chạm vào tôi – một cái chạm vụng về, nhưng chân thật đến lạ.
Sau đêm đó, tôi dậy sớm hơn thường lệ. Ánh sáng buổi sớm hắt vào căn phòng khiến mọi thứ trở nên yên bình đến lạ. Anh vẫn nằm đó, khuôn mặt bình thản như một đứa trẻ. Tôi nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên, không ngờ bàn tay anh bất giác giữ chặt tay tôi.
– Lan… – Anh gọi khẽ – Sao em lại… có vết sẹo này?
Tôi sững người. Đó là vết sẹo dài chừng 10cm ở bên hông – dấu tích của một vụ tai nạn khi tôi còn nhỏ, suýt mất mạng. Tôi không bao giờ kể cho ai, kể cả anh.
– Em… bị tai nạn năm 15 tuổi. Hồi đó bác sĩ bảo không thể sinh con được nữa.
Anh khẽ ngồi dậy, nhìn tôi thật lâu. Ánh mắt anh dần biến đổi – từ ngạc nhiên, rồi trầm ngâm, cuối cùng là đau đớn.
– Ba năm qua, em giấu tôi điều này sao?
Tôi cúi đầu:
– Vì em sợ… anh sẽ khinh thường. Anh vốn muốn có con mà.
Anh lặng đi. Rồi anh nắm tay tôi, siết chặt.
– Là tôi sai. Tôi cứ nghĩ em là người lạnh lùng, cưới vì tiền, nên mới tránh né. Không ngờ… em đã chịu tổn thương như vậy.
Nói rồi, anh lấy tờ đơn ly hôn, xé nát thành từng mảnh, thả xuống sàn.
– Không có chuyện ly hôn nữa. Từ giờ, chúng ta bắt đầu lại, được không?
Tôi không trả lời, chỉ bật khóc trong vòng tay anh. Ba năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng nghe được một câu nói mà mình từng mơ đến hàng trăm lần.
Từ hôm đó, anh thay đổi hoàn toàn.
Anh về nhà sớm, cùng tôi ăn tối, hỏi han từng chuyện nhỏ. Mỗi sáng, anh tự tay pha cho tôi một ly cà phê. Mỗi tối, anh nắm tay tôi đi dạo dưới ánh đèn. Anh chẳng bao giờ nhắc đến chuyện con cái, chỉ nói:
– Anh chỉ cần có em là đủ.
Ba năm lạnh lẽo tan biến trong vài tháng hạnh phúc. Tôi thấy mình như một cô gái vừa được sống lại – được yêu, được trân trọng, được gọi là “vợ” thật sự.
Một buổi sáng, tôi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ. Bác sĩ nhìn tôi, cười:
– Chúc mừng chị, chị có thai rồi.
Tôi chết lặng. Cả người run lên. Tôi tưởng tai mình nghe nhầm. Vết thương năm xưa vốn khiến tôi không thể có con… tại sao giờ lại…?
Tối hôm đó, tôi đưa kết quả cho anh. Anh ngỡ ngàng, rồi bật cười, ôm chặt tôi vào lòng:
– Là phép màu, Lan à… Anh đã nói rồi, em chính là điều quý giá nhất.
Tôi nhìn anh, nước mắt rơi xuống, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Ba năm lạnh lẽo, chỉ cần một đêm để anh nhìn thấy tôi – không phải bằng ánh mắt định kiến, mà bằng trái tim. Còn tôi, chỉ cần một cái ôm, là biết rằng tất cả tổn thương trước đây đều xứng đáng.
Bây giờ, mỗi khi nhìn anh ru con ngủ, tôi chỉ khẽ cười. Hóa ra, có những người không vô tâm, chỉ là họ chưa hiểu được nỗi đau trong lòng người khác. Và có những tình yêu không bắt đầu bằng rung động, mà nảy nở từ sự cảm thông, sẻ chia.
Tôi vẫn nhớ đêm mưa năm ấy – đêm đầu tiên anh chạm vào tôi. Nếu không có đêm đó, có lẽ chúng tôi đã mãi đánh mất nhau.
Còn giờ đây, tôi chỉ muốn nói một điều:
Cảm ơn anh – vì đã xé nát đơn ly hôn, và bắt đầu lại từ trái tim.