Sau hai năm yê/u nhau, tôi háo hức dẫn bạn gái về quê ra mắt bố mẹ. Nhưng vừa nhìn thấy bố tôi, cô ấy đột nhiên đứng sững, mặt tá/i m/ét, rồi hoản//g hố//t b/ỏ ch/ạy khiến cả nhà sữ/ng s/ờ. Không ngờ bốtôi chính là người đã h///ại đ///ời cô ấy…
Tôi tên là Nam, 27 tuổi, làm kỹ sư xây dựng ở Hà Nội. Hai năm trước, trong một dự án, tôi gặp Linh – cô kế toán nhỏ nhắn, dịu dàng và thông minh. Tình yêu của chúng tôi đến rất tự nhiên. Linh không thích phô trương, cô giản dị đến mức bữa hẹn đầu chỉ gọi ly nước cam. Tôi thương cái cách cô cười, hiền mà có chút u buồn.
Hai năm yêu nhau, tôi luôn thấy Linh là người kín đáo. Cô ít khi nói về gia đình, chỉ bảo: “Em ở với mẹ, bố mất rồi, ngày xưa nhà em từng gặp chuyện lớn.” Tôi tôn trọng sự im lặng đó, chỉ mong đến ngày được danh chính ngôn thuận đưa cô về làm dâu.
Cuối cùng, khi tình cảm đã chín, tôi nói với cô:
– Cuối tuần này về quê anh nhé, bố mẹ anh mong lắm.
Linh mỉm cười gật đầu, dù trong ánh mắt thoáng chút lo lắng mà tôi không để ý.
Chiều hôm ấy, xe chúng tôi dừng trước cổng nhà. Mẹ tôi hồ hởi chạy ra đón, còn bố thì đang ngồi đọc báo ngoài hiên. Tôi giới thiệu:
– Bố mẹ, đây là Linh – bạn gái con.
Nhưng vừa nhìn thấy bố tôi, Linh đột nhiên đứng khựng lại. Gương mặt cô tái nhợt, đôi môi run run. Một giây sau, cô lùi lại, thốt lên khẽ đến mức nghẹn lời:
– Bác… là… ông Trần Văn Bình ạ?
Bố tôi hơi ngạc nhiên:
– Ờ… đúng rồi, cháu biết bác sao?
Cô không trả lời, chỉ nhìn ông trân trối, rồi đột ngột quay người chạy ra cổng. Tôi hoảng hốt gọi theo:
– Linh! Em đi đâu đấy?
Cô không quay lại, chỉ buông một câu trong nước mắt:
– Em xin lỗi, em không thể ở đây được…
Cả nhà tôi sững sờ. Mẹ ngơ ngác, bố trầm ngâm. Còn tôi, tim rối như tơ vò.
Tối hôm đó, tôi gọi cho Linh liên tục nhưng cô không bắt máy. Đến tận khuya, tôi nhận được tin nhắn:
“Nam, em xin lỗi. Em không thể tiếp tục mối quan hệ này. Giữa bố anh và gia đình em… có một quá khứ không thể quên.”
Tôi ngồi thẫn thờ suốt đêm. Sáng hôm sau, tôi về Hà Nội, tìm đến nhà Linh. Cô đang thu dọn đồ, mắt sưng đỏ.
– Linh, em nói cho anh biết chuyện gì được không? Anh không hiểu nổi.
Cô nhìn tôi, nước mắt tràn ra:
– Bố anh… chính là người đã khiến gia đình em phá sản.
Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang.
Linh kể: Ba năm trước, khi còn là sinh viên, cô từng có gia đình hạnh phúc. Bố cô – ông Phúc – là giám đốc một công ty nhỏ, làm ăn với doanh nghiệp của bố tôi. Hai bên từng thân thiết, coi nhau như anh em. Nhưng rồi trong một dự án lớn, xảy ra tranh chấp hợp đồng. Công ty bố tôi thắng thầu, nhưng bằng cách khiến công ty ông Phúc gánh nợ thay trong một hợp đồng bảo lãnh.
Cú sốc ấy khiến gia đình Linh mất tất cả. Bố cô bị bệnh tim, qua đời không lâu sau đó. Mẹ cô suy sụp, còn Linh phải bỏ học một thời gian để đi làm thêm trả nợ.
– Khi biết anh họ là Nam Trần, em từng nghi ngờ, nhưng không nghĩ là trùng đến thế. Chỉ đến khi nhìn thấy bố anh… em mới chắc chắn.
Tôi lặng người. Tôi biết bố mình từng là người cứng rắn trong thương trường, nhưng không ngờ quá khứ ấy lại gắn liền với nỗi đau của người con gái tôi yêu.
– Linh, bố anh chắc không cố ý đâu, có thể chỉ là hiểu lầm…
– Anh đừng nói nữa. Em không trách anh, nhưng em không thể vượt qua được. Mỗi khi nhìn thấy anh, em lại nhớ đến bố em, nhớ đến ngày ông gục xuống trước cửa công ty vì bị phản bội.
Cô khóc nức nở. Tôi không biết nói gì ngoài việc ôm lấy cô, nhưng cô khẽ đẩy ra:
– Đừng làm em yếu lòng thêm, Nam à. Em chỉ mong anh hiểu, có những vết thương dù đã qua nhiều năm, vẫn còn rỉ máu.
Tôi về nhà, đối diện bố. Ông lặng im hồi lâu, rồi nói chậm rãi:
– Bố biết chuyện rồi. Cô ấy họ gì nhỉ?
– Dạ, họ Phạm… con của ông Phúc.
Bố tôi đặt tách trà xuống, mắt nhìn xa xăm:
– Bố và ông Phúc từng là bạn. Nhưng thương trường khốc liệt, hồi đó bố chọn giữ công ty, mà đánh mất một người anh em. Bố hối hận nhiều năm rồi, từng tìm cách bù đắp nhưng họ không nhận.
Tôi thở dài:
– Giờ con mới hiểu, vì sao cô ấy sợ hãi như thế.
Bố tôi gật đầu, giọng trầm hẳn:
– Con đưa cô ấy đến đây một lần nữa đi. Bố muốn nói chuyện. Dù cô ấy có tha thứ hay không, bố vẫn phải xin lỗi.
Một tuần sau, tôi thuyết phục mãi, Linh mới đồng ý quay lại. Lần này, bố tôi chờ sẵn. Ông bước ra, khẽ cúi đầu:
– Bác xin lỗi, Linh à. Năm xưa bác sai thật. Bác không ngờ quyết định của mình khiến gia đình cháu tan nát. Nếu có thể, bác sẵn sàng làm mọi điều để bù đắp, chỉ mong cháu tha thứ.
Linh lặng người. Nước mắt cô rơi, nhưng lần này không còn là uất hận mà là giải thoát.
– Bác… cháu không còn oán nữa. Chỉ mong bác sống tốt, đừng để ai phải chịu nỗi đau như nhà cháu từng gánh.
Bố tôi khẽ gật, mắt đỏ hoe. Tôi nắm tay Linh, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tình yêu của tôi và Linh vẫn còn nhiều thử thách, nhưng từ ngày hôm đó, tôi hiểu một điều: sự thật dù đau đớn đến đâu, khi được đối diện và tha thứ, nó sẽ trở thành điểm khởi đầu cho một tương lai mới.
Trong ánh chiều quê yên bình, tôi thấy Linh khẽ nắm tay tôi, mỉm cười dịu dàng – nụ cười của người con gái cuối cùng đã buông bỏ quá khứ, để yêu thương một lần nữa.