Th//ương bà cụ đi mưa, tỷ phú cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau một điều ki//nh khủ//ng đã xảy ra khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…
Trần Minh, 35 tuổi, một tỷ phú trẻ tuổi nổi tiếng trong giới tài chính. Người ta ngưỡng mộ anh vì tài năng kiếm tiền siêu việt, nhưng đồng thời sợ hãi cái lạnh lùng trong ánh mắt anh. Bao năm qua, anh chỉ biết đến con số, lợi nhuận, hợp đồng – những điều anh cho là quan trọng nhất đời. Còn tình cảm, anh gần như đã lãng quên từ khi mẹ mất và cha đi bước nữa lúc anh mới 10 tuổi.
Chiều hôm ấy, trời mưa tầm tã. Trong chiếc xe sang đen bóng, Minh lặng lẽ nhìn ra ngoài. Dòng người hối hả chạy trốn cơn mưa, còn một bà cụ lom khom, tay ôm chiếc làn nhựa rách, lưng còng, tóc bạc trắng, vẫn gắng gượng lê từng bước. Không dù, không áo mưa.
Bất giác, Minh gõ nhẹ vào ghế tài xế:
– Dừng lại. Đưa bà cụ kia lên xe.
Tài xế thoáng sững người. Ông chủ trẻ tuổi này chưa từng làm chuyện “thương người” như thế. Nhưng anh không dám thắc mắc, lập tức chạy ra dìu bà cụ vào xe.
– Cảm ơn cậu… chỉ qua đầu phố thôi, phiền các cậu quá… – bà cụ nói, giọng run run vì lạnh.
Minh kéo ghế ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên trong nhiều năm, anh chìa khăn giấy ra cho một người xa lạ:
– Không phiền. Bà lau khô người đi.
Chiếc xe lăn bánh, tiếng mưa dội trên kính. Trong khoảnh khắc ấy, Minh thấy hình ảnh bà cụ quen quen, nhưng anh không nhớ ra. Ký ức mơ hồ nào đó khẽ lóe lên trong đầu – một tuổi thơ nghèo khó, có bóng dáng một người phụ nữ hàng xóm thường lén cho anh ổ bánh, gói kẹo mỗi khi anh đói bụng.
Nhưng trước khi kịp nghĩ thêm, bi kịch xảy ra.
“RẦM!!!” – một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía họ. Tài xế cố đánh lái, nhưng không tránh kịp. Chiếc xe xoay vòng, đập mạnh vào dải phân cách. Kính vỡ loảng xoảng. Trong tích tắc, Minh lao người che cho bà cụ. Cú va chạm khiến anh đau nhói, máu trào ra nơi trán, rồi anh ngất lịm.
…
Anh tỉnh lại trong bệnh viện. Đầu quấn băng trắng, khắp người đau rát. Vừa mở mắt, điều đầu tiên anh hỏi là:
– Bà cụ… bà cụ đâu?
Y tá mỉm cười:
– Bà ấy không sao cả, chỉ bị xây xát nhẹ thôi. Bà có để lại cho anh một lá thư.
Minh nhận lấy. Nét chữ run rẩy, nhưng ngay ngắn:
“Cậu Minh, không biết cậu có còn nhớ tôi không. Tôi từng là hàng xóm cạnh nhà cậu, hồi mẹ cậu còn sống. Mỗi khi mẹ cậu bận, tôi hay lén cho cậu cái bánh, cái kẹo. Lớn lên rồi, cậu giỏi quá, thành tỷ phú, nhưng tôi vẫn nhận ra ánh mắt của cậu – ánh mắt của đứa trẻ ngày xưa, luôn cô đơn. Hãy nhớ, tiền bạc không thể thay thế tình thương. Hãy sống cho ấm áp hơn, con nhé.”
Đọc đến dòng cuối, tim Minh chấn động. Ký ức tuổi thơ ùa về: người phụ nữ gầy gò, luôn mang mùi khói bếp, lén dúi cho cậu bé mồ côi mẹ cái kẹo ngọt. Đúng là bà cụ này. Trớ trêu thay, giữa thành phố rộng lớn, sau hơn hai mươi năm, họ lại gặp nhau trong một cơn mưa và một tai nạn kinh hoàng.
Minh quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Lần đầu tiên, “tỷ phú băng giá” khóc như một đứa trẻ.
…
Sau ngày xuất viện, Minh thay đổi hẳn. Anh không còn đắm chìm trong những buổi họp khô khan đến kiệt sức. Anh bắt đầu tìm đến các mái ấm, viện dưỡng lão, xây quỹ giúp đỡ trẻ mồ côi. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ nghèo, ánh mắt lạc lõng giống mình năm xưa, anh lại nhớ tới bà cụ và dòng thư run rẩy kia.
Giới truyền thông ồn ào hỏi anh:
– Tại sao anh thay đổi nhanh đến vậy?
Anh chỉ khẽ mỉm cười:
– Vì có người đã nhắc tôi nhớ rằng, trong tim mình, tôi vẫn chỉ là cậu bé ngày xưa… một cậu bé chỉ cần một cái kẹo ngọt và một chút tình thương.
Kể từ khoảnh khắc mưa gió và tai nạn ấy, cuộc đời Trần Minh đã rẽ sang hướng khác. Anh vẫn là tỷ phú, nhưng quan trọng hơn, anh đã tìm lại được một phần tuổi thơ bị lãng quên – và hiểu ra, hạnh phúc thật sự không nằm trong tiền bạc, mà trong tình người.