Thiếu gia nhà giàu ch//ết l//ặng khi nhìn thấy một đứ/a b/é la/ng th/ang có khuôn mặt giống hệt mình, không ngờ đ/ứa b/é đó lại khiến cuộc đời thiếu gia thay đổi mãi mãi…
Thiếu gia Trần Minh Khang, 23 tuổi, con trai duy nhất của chủ chuỗi khách sạn lớn nhất Sài Gòn, chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại có ngày đảo lộn chỉ vì một ánh nhìn. Một ánh nhìn từ một đứa bé lang thang gầy nhom, run rẩy dưới mái hiên nhòe nước mưa — một đứa bé có gương mặt… giống hệt anh.
1. Cuộc gặp gỡ dưới cơn mưa
Tối hôm đó, Khang bỏ lại sau lưng bữa tiệc sinh nhật xa hoa mà bố mẹ anh tổ chức tại khách sạn gia đình. Âm nhạc, rượu vang, khách VIP… tất cả làm anh ngột ngạt. Anh chỉ muốn rời khỏi nơi đầy giả tạo ấy.
Trời Sài Gòn đổ mưa bất chợt. Khang tấp xe vào một hẻm nhỏ để trú, vô thức kéo áo khoác lại cho đỡ lạnh. Và đúng lúc ấy… anh nhìn thấy nó.
Một đứa bé chừng mười tuổi, người ướt như chuột lột, ngồi co ro bên cạnh một thùng carton. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt gầy… nhưng những đường nét đó — trời ơi — giống Khang đến kinh ngạc.
Không phải kiểu “na ná”.
Không phải kiểu “trông hơi giống”.
Mà là bản sao thu nhỏ của chính anh.
Khang đứng sững.
Tim anh đập mạnh đến mức đau.
Không thể nào… Không thể nào có người giống mình đến vậy…
Đứa bé nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác, giống hệt ánh mắt anh thời nhỏ khi sợ bị bố quát. Cảm giác này khiến lưng Khang lạnh buốt.
Anh bước lại gần.
“Em tên gì?” Khang hỏi nhẹ.
Đứa bé lắc đầu, môi tím tái.
Một lúc sau nó nói, giọng nhỏ xíu:
“Em… em là Nam.”
“Nhà em đâu?”
Nam cúi gằm.
“Không có…”
Khang nuốt khan.
“Thế ba mẹ em đâu?”
Câu trả lời khiến Khang chết lặng.
“Em… không có ba. Mẹ nói ba bỏ mẹ trước khi em sinh ra…”
2. Gương mặt giống nhau đến đáng sợ
Khang đưa Nam lên xe, bật máy sưởi. Nhìn trong gương chiếu hậu, từng đường nét giống nhau càng hiện rõ: đôi mắt hơi xếch, nốt ruồi nhỏ dưới cằm, cái sống mũi cao nhưng mềm…
“Nam này,” Khang hỏi trong lo lắng. “Mẹ em tên gì?”
“Dạ… mẹ tên Hạnh.”
Họ Hạnh? Cái tên như tiếng sấm đánh ngang tai Khang.
Mẹ anh từng nhắc đến một người đàn bà tên Hạnh — một mối tình cũ của bố anh thời trai trẻ, rồi hai người chia tay trong ồn ào, ai cũng tránh nhắc lại.
Tim Khang đập thình thịch.
“Em sinh năm nào?”
“Dạ… 2014.”
Khang rít một hơi sâu.
2014… đúng thời gian ấy!
Bố anh từng biến mất vài tháng với lý do “đi công tác ở miền Trung”.
Khang ngồi bất động, tay siết chặt vô lăng.
Không lẽ…?
Không lẽ đứa nhỏ này… là em trai cùng cha khác mẹ của anh?
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

3. Đứa trẻ nói thật
Khang đưa Nam về căn hộ riêng của mình, nấu mì, pha sữa nóng. Đứa bé ăn ngấu nghiến như chưa từng biết no.
Khang ngồi đối diện, lòng nặng trĩu:
“Nam sống ngoài đường lâu chưa?”
“Dạ… một năm rồi ạ.”
“Sao lại một mình ngoài đường?”
Nam cầm muỗng, tay run run.
“Mẹ em bệnh nặng, không có tiền… rồi mẹ mất. Em ở lại phòng trọ, nhưng bị đuổi vì không có tiền trả… Em sợ vô trại trẻ… nên bỏ chạy.”
Khang nghe mà nghẹn tận cổ.
Một đứa trẻ mười tuổi, gầy nhom, ướt át… một mình chống chọi cả thế giới.
“Em nói… em không có ba?” Khang hỏi lần nữa.
Nam gật đầu.
“Mẹ bảo… ba em giàu lắm… nhưng không muốn nhận em.”
Một luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực Khang.
Anh nhắm mắt.
Bố… bố đã làm gì vậy?
4. Sự thật trong căn phòng bí mật
Hôm sau, khi Nam còn ngủ, Khang lái xe thẳng đến biệt thự gia đình.
“Con muốn hỏi bố một chuyện,” Khang nói, giọng nghiêm túc hiếm thấy.
Ông Trần — bố anh — liếc nhìn, khó chịu:
“Chuyện gì mà phải sáng sớm chạy tới?”
Khang đặt điện thoại lên bàn, mở camera: hình Nam đang ngủ dưới chăn.
Khuôn mặt của đứa trẻ hiện lên rõ mồn một.
Mặt ông Trần tái mét.
Khang nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt của một người vừa hiểu ra tất cả.
“Bố,” Khang nói chậm rãi.
“Đứa bé này… là con của bố, đúng không?”
Ông Trần đứng dậy, lảng tránh, nhưng bàn tay run rẩy phản bội tất cả.
“Bố…” Khang siết chặt nắm đấm. “Bố đã bỏ rơi một đứa trẻ sao?”
Ông Trần thở hắt, giọng khàn đi:
“Ngày đó… bố sai. Bố chỉ… không dám đối mặt.”
“Không dám đối mặt?” Khang bật cười nhạt. “Vậy ai cho Nam ăn? Ai cho nó sống? Ai che cho nó giữa đường phố đầy nguy hiểm?”
Ông Trần im lặng.
Sự im lặng nhức nhối.
Khang quay lưng bỏ đi, để lại bố anh đứng chết trân.
5. Cuộc sống mới của hai anh em
Khang chính thức đón Nam về sống chung.
Anh mua sách, mua đồ ăn, thuê gia sư, đưa Nam đi khám tổng quát. Đứa bé từ một hạt giống khô cằn dần trở nên tươi tắn, rạng rỡ.
Tối nào Nam cũng ríu rít kể chuyện trường lớp cho Khang nghe.
Cái cách nó ôm cặp chạy ra cửa mỗi chiều làm tim Khang mềm như bún.
Có hôm Nam hỏi:
“Anh Khang ơi… sao anh tốt với em vậy?”
Khang mỉm cười, xoa đầu:
“Vì em xứng đáng được yêu thương.”
Nam chớp mắt:
“Em mong… có một ngày… em có anh trai.”
Khang nghẹn họng.
Anh ôm Nam vào lòng:
“Em có rồi, Nam. Có từ hôm gặp anh dưới mưa.”
Đứa bé ôm anh chặt đến mức Khang cảm nhận rõ từng hơi thở run rẩy của nó.
6. Khi bố quỳ gối
Một tháng sau, bố Khang bất ngờ xuất hiện trước cửa căn hộ.
Ông đứng rất lâu trước khi gõ cửa.
Khi nhìn thấy Nam, ông khựng lại như bị ai đâm vào tim.
“Con…”
Giọng ông lạc đi.
Nam nép sau lưng Khang, sợ sệt.
Khang nhìn bố mình, lạnh lùng:
“Bố đến làm gì?”
“Bố… bố muốn nói chuyện với thằng bé.”
Khang đứng chắn phía trước, ánh mắt sắc lạnh:
“Từ bao giờ bố quan tâm vậy?”
Ông Trần nuốt nước bọt, rồi — điều không ai ngờ — ông quỳ xuống.
Nam tròn mắt.
Khang sững sờ.
“Bố xin lỗi.”
Tiếng xin lỗi run rẩy như của một người đàn ông đã đánh mất quá nhiều thứ.
“Cho bố một cơ hội… để làm lại… để chuộc lỗi với con trai mình.”
Nam ngập ngừng nhìn Khang.
Khang đặt tay lên đầu Nam, dịu giọng:
“Nam, quyết định là ở em. Không ai ép em cả.”
Một phút…
Hai phút…
Nam bước ra từ sau lưng Khang.
Chậm rãi.
Run rẩy.
“Chú… có phải là ba của con không?” Nam hỏi.
Ông Trần bật khóc, ôm chầm lấy Nam.
“Ba xin lỗi… Ba xin lỗi con nhiều lắm…”
Nam nấc lên:
“Con… con chỉ muốn có ba thôi…”
Khang quay mặt đi, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
7. Gia đình, cuối cùng cũng trọn vẹn
Cuộc đời Khang thay đổi từ ngày anh gặp Nam dưới mưa.
Anh không còn là thiếu gia chỉ biết tiêu tiền.
Anh trở thành người anh, người bảo hộ, người kết nối lại những mảnh vỡ của một gia đình.
Nam vào trường mới, sống trong căn nhà mới, với ba và anh trai luôn bên cạnh.
Buổi tối, khi cả ba ngồi ăn cơm, Nam bỗng nói:
“Anh Khang ơi… nếu hôm đó không mưa… chắc mình không gặp nhau đâu ha?”
Khang đặt chén xuống, mỉm cười:
“Nếu hôm đó không mưa… thì anh sẽ không biết anh còn một đứa em trai tuyệt vời đến vậy.”
Nam cười toe:
“Vậy em cảm ơn trời mưa!”
Cả bàn ăn bật cười.
Một cơn mưa đã khiến hai cuộc đời giao nhau.
Một đứa trẻ bị bỏ rơi đã kéo một thiếu gia kiêu ngạo trở thành một người đàn ông biết yêu thương.
Và một gia đình tan vỡ đã tìm lại nhau, trọn vẹn, ấm áp.
Vì có những người không phải do mình chọn…
Nhưng lại đến đúng lúc để thay đổi cả cuộc đời.