×
×

Tôi 27 tuổi, cực chẳng đã phải nhận lời lấy một ông già giàu có để trả mó/n n//ợ 3 tỷ cho bố

Món nợ ấy như sợi dây tròng vào cổ cả nhà tôi suốt gần một năm qua. Bố tôi vì tin người mà bị lừa trong làm ăn, nợ chồng chất. Mẹ bệnh, em trai còn đang học đại học, mọi thứ đè nặng lên vai tôi. Khi ông Lâm – một người đàn ông hơn 60 tuổi, góa vợ, giàu có và quyền thế – ngỏ lời muốn cưới tôi, đổi lại ông sẽ thanh toán toàn bộ nợ nần, tôi đã khóc suốt ba đêm. Nhưng rồi tôi vẫn gật đầu.

Ngày cưới, tôi mặc váy trắng, nhưng lòng nặng trĩu như đá đè. Đám cưới xa hoa tổ chức ở khách sạn 5 sao, khách khứa toàn người sang trọng. Ai cũng nói tôi may mắn, đổi đời. Chỉ có tôi biết, đó là ngày tôi “bán” chính cuộc đời mình. Bố mẹ tôi ngồi ở bàn khách, mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt khi tôi bước lên sân khấu. Tôi nhìn họ, nở một nụ cười gượng gạo. Trong tim tôi, chẳng còn gì ngoài sự cam chịu.

Suốt buổi tiệc, ông Lâm tỏ ra vui vẻ, liên tục giới thiệu tôi là “vợ trẻ”. Mỗi lần ông nắm tay tôi, tôi lại rùng mình. Tôi không ghét ông, chỉ là cảm giác giữa chúng tôi có cả một thế hệ, một khoảng cách không thể lấp đầy. Tôi nghĩ: “Thôi, coi như trả hiếu xong, dù thế nào mình cũng phải sống tử tế.”

Khi tiệc tàn, người giúp việc đưa tôi lên căn phòng tân hôn trên tầng cao nhất. Phòng được trang trí sang trọng, nến thơm và hoa hồng rải khắp nơi. Tôi ngồi trên mép giường, hai tay lạnh buốt. Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, tiếng nước dừng lại. Tôi nín thở, chuẩn bị tinh thần đón nhận thực tế cay đắng: đêm nay, tôi sẽ chính thức thuộc về ông ấy.

Nhưng người bước ra không phải ông Lâm.

Tôi sững sờ.
Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông trẻ, chỉ khoảng hơn 30 tuổi, cơ thể rắn chắc, ánh mắt sâu và lạnh. Anh ta chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo, giọt nước từ tóc chảy xuống vai. Tôi lắp bắp:
– Anh… anh là ai?

Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú, rồi nói khẽ:
– Cô là vợ mới cưới của ba tôi à?

Tôi choáng váng. Ba tôi? Tôi nhìn anh ta thật kỹ. Khuôn mặt anh có nét gì đó quen quen – phải rồi, tôi đã từng thấy anh trong mấy bức ảnh trên tường nhà ông Lâm, người con trai duy nhất của ông – Minh Khang.

Tôi run lên, lùi lại:
– Sao… sao anh lại ở đây?
– Ba tôi không khỏe, ông ấy muốn tôi thay ông giải thích vài chuyện. – Giọng anh trầm, nhưng không hề giận dữ.

Tôi nuốt nước bọt, tim đập loạn. Cả người nóng bừng vì xấu hổ, vì sợ. Tôi cúi gằm mặt, giọng nghẹn lại:
– Tôi biết anh khinh tôi. Tôi chỉ… chỉ muốn cứu gia đình thôi.

Minh Khang im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài. Anh rút trong túi áo vest treo trên ghế ra một phong thư, đặt trước mặt tôi.
– Đây là hợp đồng hôn nhân. Ba tôi đã ký rồi. Ông chỉ cần cô đứng tên làm vợ hợp pháp trong một năm, sau đó hai người sẽ ly hôn. Cô sẽ được tự do, và gia đình cô cũng không còn nợ nần gì nữa.

Tôi ngẩng lên, nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ:
– Một năm thôi sao?
– Phải. Ba tôi… chỉ muốn chứng minh với cổ đông rằng ông vẫn có người chăm sóc bên cạnh, để tránh tranh chấp trong công ty. Ông không có ý định… ép buộc cô.

Tôi không biết mình nên vui hay buồn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá phi lý. Tôi cắn môi, gật đầu:
– Cảm ơn anh đã nói thật.

Khang nhìn tôi, ánh mắt dịu lại:
– Cô không cần sợ. Tôi sẽ nói với mọi người rằng đêm nay ba tôi mệt, tôi ở lại chăm ông. Cô nghỉ ngơi đi.

Anh nói xong, quay lưng bước ra cửa. Nhưng rồi, khi tay anh chạm vào tay nắm, anh dừng lại.
– Tôi không nghĩ… một người con gái dám hy sinh cả đời mình vì cha mẹ lại đáng khinh.

Cánh cửa khép lại, để lại tôi ngồi trân trân nhìn theo. Lòng tôi chợt dâng lên cảm xúc lạ – vừa nhẹ nhõm, vừa rối bời.

Những ngày sau đó, tôi và Minh Khang thường xuyên chạm mặt. Dù là “con dâu” của cha anh, nhưng mọi thứ giữa chúng tôi chỉ là giả. Ông Lâm đúng là không còn khỏe, ông đối xử với tôi nhẹ nhàng, tử tế, coi tôi như con gái. Còn Minh Khang – ban đầu lạnh lùng, nhưng dần dần anh lại quan tâm tôi một cách kín đáo: pha thuốc cho mẹ tôi, âm thầm giúp em trai tôi tìm việc, thậm chí còn đến bệnh viện chăm bố tôi lúc ông lên cơn đau tim.

Một đêm, tôi thấy anh ngồi một mình ngoài hiên, mắt nhìn xa xăm. Tôi bước đến, nhẹ giọng hỏi:
– Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh cười nhạt:
– Nghĩ rằng… nếu mọi chuyện khác đi, có lẽ tôi đã gặp cô sớm hơn.

Tim tôi chợt thắt lại. Tôi biết, mình không nên rung động. Tôi là “vợ” của cha anh – dù chỉ trên danh nghĩa, nhưng vẫn là một ranh giới không thể vượt qua. Tôi quay đi, nói khẽ:
– Chúng ta đều không nên nghĩ nhiều.

Một năm trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Hợp đồng hôn nhân kết thúc, ông Lâm cũng qua đời sau một cơn đột quỵ. Trước khi mất, ông nắm tay tôi, nói:
– Con là điều tốt đẹp cuối cùng ta làm được cho thằng Khang.

Tôi khóc, không hiểu ý ông. Đến khi mở di chúc, tôi sững người – toàn bộ tài sản ông để lại đều chia đôi cho tôi và Minh Khang. Trong thư riêng, ông viết:

“Ta biết hai đứa có duyên. Nếu con thương nó, đừng để lỡ.”

Minh Khang đến bên tôi, mắt anh cũng đỏ hoe:
– Ba tôi đã nhìn thấy điều mà tôi từng cố giấu. Tôi yêu em, từ cái đêm đầu tiên em khóc trong phòng cưới ấy.

Tôi òa khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi không còn thấy mình là kẻ bị mua chuộc, không còn thấy tội lỗi hay sợ hãi nữa.

Tôi đã đánh đổi tất cả để cứu gia đình – nhưng không ngờ, định mệnh lại trả cho tôi một món quà không ngờ tới: một tình yêu thật sự.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News