×
×

Tới ăn tân gia nhà sếp, tôi ch//oáng vá//ng khi thấy mặt vợ anh, càng b/ấn lo//ạn hơn với đ//ứa tr//ẻ đứng bên cạnh…

Tới ăn tân gia nhà sếp, tôi ch//oáng vá//ng khi thấy mặt vợ anh, càng b/ấn lo//ạn hơn với đ//ứa tr//ẻ đứng bên cạnh…

Tôi đến buổi tiệc tân gia nhà sếp trong tâm trạng hoàn toàn bình thường. Đó là một buổi tối cuối tuần, sau một tuần làm việc mệt mỏi, và cũng là dịp để anh em đồng nghiệp gặp gỡ, hàn huyên. Anh Hưng – sếp tôi – là người khá kín tiếng. Ngoài công việc, chẳng ai biết gì nhiều về đời tư của anh, chỉ nghe nói anh đã lập gia đình, nhưng chưa một lần thấy vợ anh xuất hiện ở công ty hay các sự kiện nội bộ.

Ngôi nhà anh mới chuyển đến nằm trong khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô. Khi tôi bước vào, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng cười nói rộn ràng khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Sau khi chào hỏi sếp, tôi hoà vào đám đông đang tụ tập quanh bàn tiệc.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tôi không tình cờ nhìn thấy người phụ nữ ấy bước từ trên lầu xuống.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ.

Cô ấy mặc chiếc váy màu hồng đơn giản, và vẫn giữ được nét dịu dàng như ngày nào. Dù đã lâu không gặp, tôi không thể nào quên gương mặt ấy – Trang, người con gái tôi từng yêu suốt bốn năm đại học.

Cô là mối tình đầu, là người tôi đã từng mơ về một mái nhà chung. Nhưng sau một lần hiểu lầm và mâu thuẫn tưởng như nhỏ nhặt, cô rời đi không một lời giải thích. Tôi đã chờ, đã cố tìm cô trong vô vọng, rồi cuối cùng chấp nhận rằng có những người bước vào đời ta, chỉ để ở lại trong ký ức.

Và giờ đây, người phụ nữ ấy lại đang xuất hiện trong nhà sếp tôi – với tư cách là vợ anh ấy.

Tim tôi siết chặt khi thấy cô đi đến cạnh anh Hưng, nhẹ nhàng sửa lại cà vạt cho anh như một thói quen thân mật. Cả hai trao nhau ánh nhìn đầy thấu hiểu, còn tôi thì gần như không thể thở nổi.

Tôi chưa kịp trấn tĩnh thì một đứa trẻ tầm 4–5 tuổi từ trong phòng chạy ra, ôm lấy chân cô:
– Mẹ ơi, con muốn lấy nước cam!

Cô cúi xuống, vuốt tóc thằng bé, dịu dàng bảo:
– Vào bếp đi con, mẹ rót cho.

Tôi nhìn đứa trẻ, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng. Khuôn mặt tròn, đôi mắt to và hàng lông mày rậm… Quá giống tôi ngày nhỏ.

Cảm giác choáng váng lúc này không còn là vì sự xuất hiện của Trang nữa, mà là vì thằng bé.

Không phải tôi đang ảo tưởng, nhưng từng nét trên khuôn mặt nó khiến lòng tôi bấn loạn. Tôi lùi lại một bước, tay bất giác siết chặt ly nước đang cầm.

Trang cũng nhìn thấy tôi lúc đó. Cô hơi khựng lại, ánh mắt hiện rõ sự bối rối. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu chào tôi như thể mọi chuyện giữa chúng tôi chưa từng xảy ra. Tôi không thể giả vờ được như cô, nên quay đi, tìm một góc vắng ngồi xuống.

Vài phút sau, Trang bước lại.
– Em không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, – cô mở lời.
Tôi nhìn cô, không biết phải nói gì. Sau cùng chỉ thốt lên một câu:
– Em ổn chứ?

Cô gật đầu, mắt nhìn về phía đứa trẻ đang chơi đùa gần đó:
– Em ổn. Cuộc sống đôi khi đưa ta đi những lối rẽ mà chính mình cũng không ngờ tới.

Tôi nhìn theo ánh mắt cô, tim vẫn nặng trĩu.
– Thằng bé là…?

Trang không trả lời ngay. Một lát sau, cô nhẹ giọng:
– Em không muốn giấu gì anh, nhưng cũng không định giải thích. Mọi chuyện đã trôi qua rồi. Chỉ mong anh… đừng nghĩ xấu về em.

Tôi siết chặt tay. Có quá nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng tôi không biết có nên hỏi hay không. Cô đã có gia đình, còn tôi thì… chỉ là một phần trong quá khứ của cô.

– Em và anh Hưng đến với nhau khi nào? – Tôi hỏi, giọng khàn đi.

– Gần bốn năm rồi, – cô đáp – Anh ấy là người tốt. Biết mọi chuyện, nhưng vẫn chấp nhận cả em và con.

Tôi chết lặng. Vậy là sếp tôi biết tất cả, và vẫn dang tay đón nhận.

Trang chợt cười nhẹ, ánh mắt buồn buồn:
– Có những mất mát khiến ta tưởng chừng gục ngã. Nhưng rồi, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Em không mong anh tha thứ, chỉ mong anh hiểu… em đã từng rất trân trọng những năm tháng bên anh.

Tôi không nói gì. Trong lòng tôi là một khoảng trống vừa cũ, vừa mới. Tôi từng trách cô, từng nghĩ mình là người bị bỏ rơi. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy đứa trẻ ấy – có thể là con tôi, có thể không – tôi lại thấy đau lòng không phải vì mất Trang, mà là vì không thể ở bên khi cô cần nhất.

Tôi đứng dậy, gật đầu:
– Anh mừng vì em ổn. Thật đấy.

Cô nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ lên, nhưng không rơi lệ. Chúng tôi không nói gì thêm. Cô quay lại với gia đình nhỏ của mình, còn tôi bước ra khỏi căn nhà lộng lẫy ấy với một nỗi nhẹ nhõm xen lẫn tiếc nuối.

Buổi tân gia ấy có lẽ sẽ là lần cuối tôi gặp lại Trang. Nhưng tôi sẽ không còn trách móc nữa. Vì nếu cô chọn cách im lặng để giữ cho tôi một cuộc sống yên bình hơn… thì có lẽ, tôi cũng nên chọn im lặng để chúc phúc cho cô.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News