×
×

Tôi chẳng ngờ, người đàn ông ấy lại chính là chú rể trong đám cưới của chị chồng tôi

Chị chồng c////ấm tôi dự đám cưới vì kh///inh tôi ngh///èo… Nhưng khi chú rể gặp tôi, anh ta vội cúi đầu và gọi tôi bằng cái tên khiến cả nhà chồng ki//nh h//ãi. Thực ra, tôi chính là…

Tôi lấy chồng được hai năm. Gia đình chồng có ba anh em, chồng tôi là con út, còn chị gái anh – chị Hạnh – thì nổi tiếng trong họ là người chua ngoa, ưa thể hiện. Từ ngày tôi về làm dâu, chị luôn tỏ thái độ khinh khỉnh, chẳng buồn che giấu.

Nhà tôi ở quê nghèo, ba mẹ làm nông, còn tôi là cô gái tự lập từ sớm. Sau khi ra trường, tôi làm việc miệt mài trong lĩnh vực nội thất, dần gây dựng được công ty riêng. Nhưng vì tính giản dị, tôi chưa bao giờ khoe khoang, thậm chí gia đình chồng cũng không biết tôi đang là giám đốc. Trong mắt họ, tôi chỉ là “con bé tỉnh lẻ ăn may lấy được chồng khá giả”.

Chị Hạnh thường bóng gió:
– “Không biết nhà nó có phúc gì mà cưới được thằng em mình. Con gái thời nay cứ biết nấu cơm là giỏi rồi, chứ tiền nong thì chắc chẳng có gì.”

Tôi nghe, chỉ mỉm cười. Tôi không cần chứng minh điều gì. Nhưng đời đúng là lắm trớ trêu – và cái ngày chị phải nhận “quả báo” đến nhanh hơn tôi tưởng.

Một sáng cuối tuần, cả nhà rộn ràng vì tin chị Hạnh sắp làm đám cưới. Chồng chị – tức chú rể – là người làm trong lĩnh vực thiết kế xây dựng, nghe đâu cũng “có máu mặt”. Mẹ chồng vui lắm, liên tục bảo tôi:
– “Con chuẩn bị đồ đẹp đi, mai cùng cả nhà lên nhà trai cho ra mắt.”

Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì chị Hạnh bước ra, khoanh tay, giọng đầy châm chọc:
– “Thôi, em khỏi đi. Bên nhà anh ấy toàn người có điều kiện, em xuất thân thế này, đi cùng chị lại ngại.”

Tôi sững người. Chồng tôi cau mày:
– “Chị nói gì kỳ vậy, vợ em cũng là người trong nhà mà!”

Nhưng chị Hạnh vẫn thản nhiên:
– “Anh không hiểu đâu. Ở đâu cũng phải coi thể diện chứ! Người ta mà biết dâu út nhà mình dân tỉnh lẻ, mặc đồ rẻ tiền thì còn ra thể thống gì.”

Tôi im lặng. Không phải vì nhục, mà vì không muốn đôi co. Tôi chỉ mỉm cười, nói nhẹ:
– “Chúc chị hạnh phúc. Em không đi cũng được.”

Nhưng tôi biết, định mệnh đôi khi có cách sắp đặt khiến người ngạo mạn nhất cũng phải cúi đầu.

Ba tháng trước, công ty tôi vừa ký hợp đồng với một doanh nghiệp xây dựng về dự án nội thất cho khách sạn cao cấp. Đối tác trực tiếp làm việc với tôi là anh Quang, trưởng phòng kỹ thuật – người làm việc nghiêm túc, khiêm tốn, và tôi rất quý anh ở sự chuyên nghiệp. Chúng tôi đã gặp nhau vài lần, chỉ thuần túy công việc.

Tôi chẳng ngờ, người đàn ông ấy lại chính là chú rể trong đám cưới của chị chồng tôi.

Hôm đám cưới, dù chị Hạnh cấm, tôi vẫn đi. Tôi không muốn khoe khoang, chỉ muốn chúc phúc thật lòng. Tôi mặc chiếc váy trắng thanh lịch, đơn giản nhưng sang trọng. Khi bước vào sảnh tiệc, chị Hạnh thấy tôi liền sầm mặt:
– “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu.”

Tôi mỉm cười:
– “Em chỉ đến chúc mừng chị, có sao đâu.”

Chị hừ lạnh:
– “Tùy, nhưng đừng khiến người ta nghĩ nhà tôi mời lung tung.”

Tôi vẫn im lặng.

Vài phút sau, chú rể xuất hiện, trong bộ vest chỉnh tề. Khi ánh mắt anh ta lướt qua tôi, anh sững lại như thấy ma. Cả ly rượu trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan.

Anh run giọng:
– “Giám… giám đốc Hương?”

Không gian im phăng phắc. Tiếng xì xào lan khắp bàn tiệc.

Chị Hạnh trố mắt:
– “Anh… anh nói gì cơ?”

Quang tái mặt, cúi đầu:
– “Cô ấy… là sếp trực tiếp của anh ở công ty, là người ký hợp đồng và phê duyệt dự án khách sạn bên mình.”

Mẹ chồng tôi há hốc miệng, còn chị Hạnh thì đứng chết trân như tượng.

Tôi khẽ mỉm cười, giọng bình thản:
– “Chào anh Quang. Tôi không ngờ hôm nay lại gặp anh trong hoàn cảnh này.”

Anh ta cúi đầu thật sâu:
– “Em… à không, giám đốc… tôi thật sự bất ngờ. Tôi xin lỗi, hôm nay… chắc là tôi phải cảm ơn cô nhiều lắm.”

Tôi nhẹ nhàng đáp:
– “Không cần khách sáo. Hôm nay là ngày vui của anh, cứ thoải mái đi. Tôi đến chỉ để chúc mừng.”

Câu nói ấy khiến cả khán phòng càng im lặng. Một vài khách bên phía nhà trai nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn – vừa nể vừa tò mò.

Chị Hạnh, lúc này mặt trắng bệch, cố gượng cười:
– “Ơ… hóa ra em dâu chị… là sếp của chồng chị thật sao?”

Tôi nhìn chị, nhẹ giọng:
– “Vâng. Ở công ty, tôi không quen khoe chuyện riêng. Nhưng em nghĩ, người ta giàu hay nghèo không nằm ở quê quán, mà ở cách họ sống và làm việc.”

Không khí bỗng chùng xuống. Mẹ chồng tôi quay sang chị Hạnh, khẽ thở dài:
– “Hạnh à, con sống sao mà để người ta nể con dâu út hơn cả con đấy.”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói thêm. Tôi không cần hạ nhục ai – sự thật đã đủ khiến người ta tự xấu hổ.

Sau đám cưới, cả nhà chồng đổi hẳn thái độ. Chị Hạnh không còn dám lớn tiếng, thậm chí còn nhắn tin xin lỗi. Tôi không giận – chỉ thấy thương. Bởi lẽ, người ta chỉ khinh thường khi họ chưa hiểu bạn là ai.

Chồng tôi nắm tay tôi, nói nhỏ:
– “Anh tự hào về em lắm. Em đã dạy cho chị ấy một bài học mà không cần lời nặng.”

Tôi cười:
– “Không ai nghèo mãi, cũng chẳng ai giàu mãi. Quan trọng là mình đối xử với người khác ra sao khi mình đang ở trên.”

Tôi ngẩng nhìn bầu trời chiều, thấy lòng nhẹ nhõm. Cuộc đời đúng là công bằng – kẻ khinh thường hôm qua có thể phải cúi đầu trước người mà họ từng coi thường.

Và khi chú rể cúi đầu gọi tôi bằng hai chữ “Giám đốc”, tôi không thấy hả hê. Tôi chỉ thấy, cuối cùng, sự tôn trọng thật sự không đến từ tiền bạc, mà đến từ nhân cách và nỗ lực mà ta đã bỏ ra.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News