×
×

Tôi – cô dâu trong chiếc váy trắng tinh khôi – tưởng rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình

Ngay trong lễ cưới, mẹ chồng b/ắt tôi nộp 10 triệu mỗi tháng nuôi cả nhà, tôi chỉ nói một câu khiến cả nhà chồng sữ/ng s/ờ…

Tiếng nhạc rộn rã, pháo giấy tung bay khắp hội trường. Ai nấy đều cười nói, chúc tụng. Tôi – cô dâu trong chiếc váy trắng tinh khôi – tưởng rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình.

Nhưng không. Chỉ vài phút sau khi buổi tiệc bắt đầu, mọi thứ vỡ vụn.

Giữa tiếng cười ồn ào, mẹ chồng tôi – bà Hạnh – đứng dậy, cầm micro. Gương mặt bà nghiêm nghị, ánh mắt quét qua đám đông.

“Tôi có đôi lời muốn nói với con dâu mới.”

Cả khán phòng lặng đi. Tôi hơi run, không hiểu chuyện gì.

Bà nhìn thẳng vào tôi, giọng đanh lại:
“Làm dâu nhà này, tôi không đòi hỏi gì nhiều. Nhưng từ tháng sau, con phải có trách nhiệm phụ giúp gia đình. Mỗi tháng nộp cho mẹ mười triệu để lo chi tiêu trong nhà. Con dâu tử tế thì phải biết nghĩ cho bố mẹ chồng và em chồng, đúng không?”

Tiếng xì xào vang lên khắp nơi. Bạn bè tôi nhìn nhau ngỡ ngàng. Còn tôi, đứng giữa lễ cưới của chính mình, chỉ thấy tim mình như rơi xuống đáy.

Mẹ tôi – ngồi ở hàng ghế đầu – mặt tái nhợt. Bà cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi quay sang chồng – anh đứng ngay cạnh, cúi đầu, im lặng. Không phản đối, không bênh vực.

Mọi người chờ đợi tôi lên tiếng.

Tôi hít sâu, nén nước mắt, rồi khẽ hỏi:
“Thưa mẹ, nếu con không nộp thì sao ạ?”

Bà Hạnh nhướn mày:
“Thì cô không xứng đáng làm dâu nhà này. Con trai tôi cưới cô, không phải để gánh vác cho nhà ngoại. Ở đây, ai cũng phải góp phần, kể cả cô.”

Tôi nhìn quanh – ánh mắt người thân nhà chồng đầy soi mói. Rồi tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

“Dạ, con đồng ý nộp 10 triệu mỗi tháng… nhưng với điều kiện, mẹ cũng cho con một bản hợp đồng xác nhận rằng con đang thuê chỗ ở trong căn nhà này.”

Cả hội trường lên.

Bà Hạnh sững người:
“Cô nói cái gì?”

Tôi vẫn giữ nụ cười:
“Vì nếu con phải trả tiền hàng tháng, thì đó không còn là ‘nhà chồng’ – mà là phòng trọ. Mà đã là phòng trọ, con sẽ sống theo cách của người thuê: sáng đi, tối về, không phải hầu hạ, không phải nấu ăn, không phải làm dâu. Con chỉ ở, trả tiền, và sống theo hợp đồng.”

Một giây im phăng phắc. Rồi tiếng xì xào nổi lên như sóng.

Chú rể – chồng tôi – quay sang, mặt tái mét:
“Em… em nói gì vậy? Đây là mẹ anh!”

Tôi nhìn anh, mắt rưng rưng nhưng kiên định:
“Anh im lặng khi mẹ anh sỉ nhục em trước mặt hàng trăm người. Giờ anh lại hỏi em nói gì sao? Anh nghĩ em là cái máy rút tiền hay là con người?”

Bà Hạnh đập bàn, quát:
“Con gái nhà ai mà hỗn láo như thế!”

Tôi cúi đầu, giọng vẫn bình thản:
“Dạ, con xin lỗi nếu con làm mẹ buồn. Nhưng nếu ngay trong ngày cưới, mẹ coi con như người phải ‘nộp phí để được sống cùng’, thì con nghĩ… con nên ra đi ngay bây giờ, trước khi quá muộn.”

Tôi tháo khăn voan, đặt nhẹ xuống bàn tiệc. Tiếng thìa rơi lách cách, tiếng bàn tán dội khắp hội trường. Mẹ tôi đứng dậy, nước mắt chảy dài, nhưng bà mỉm cười, nắm lấy tay tôi:

“Về nhà thôi con. Mình không mua nổi hạnh phúc bằng tiền.”

Hai tháng sau, mạng xã hội lan truyền tin: công ty chồng cũ tôi – nơi mẹ anh giữ chức kế toán – bị điều tra vì gian lận sổ sách. Toàn bộ tài khoản bị phong tỏa. Gia đình anh rơi vào cảnh nợ nần.

Một buổi chiều, khi tôi đang làm việc tại văn phòng – nơi tôi vừa được bổ nhiệm làm trưởng phòng tài chính – thì có người đến xin gặp. Là anh – chồng cũ tôi.

Anh gầy đi nhiều, mắt thâm quầng. Anh khẽ nói:
“Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mẹ anh cũng hối hận lắm. Em có thể giúp bọn anh vay tạm một ít không? Công ty sắp sập rồi.”

Tôi im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi:
“Ngày cưới, mẹ anh yêu cầu em trả tiền để được làm dâu. Giờ anh lại muốn em trả tiền để cứu gia đình anh. Lạ thật, sao lúc nào trong mắt các anh, tình cảm cũng phải được quy ra tiền?”

Anh cúi đầu, không nói nổi lời nào.

Tôi đứng dậy, khẽ đặt một tấm danh thiếp lên bàn:
“Đây là số luật sư của công ty anh đang nợ. Làm việc với họ. Họ chuyên xử lý phá sản. Còn em, không thể giúp gì hơn.”

Khi anh quay lưng rời đi, tôi nhìn theo, lòng không còn giận nữa – chỉ thấy nhẹ nhõm. Bởi tôi hiểu: một người phụ nữ chỉ thật sự mạnh mẽ khi dám rời bỏ nơi coi thường mình.

Vài tháng sau, tôi nhận được bức thư tay từ mẹ anh. Bà viết:

“Mẹ xin lỗi. Hôm đó mẹ sai. Mẹ tưởng con cưới con trai mẹ vì tiền, nên mới muốn thử. Nhưng hóa ra, chính mẹ là người tham lam nhất. Chúc con hạnh phúc. Nếu có thể, tha thứ cho mẹ.”

Tôi gấp thư lại, đặt bên cửa sổ. Ngoài kia, trời đổ mưa – y hệt hôm đám cưới hôm nào. Nhưng giờ, tôi không còn thấy lạnh.

Tôi mỉm cười, khẽ nói với chính mình:

“Tiền có thể mua được một đám cưới, nhưng không bao giờ mua được sự tôn trọng.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News