×
×

Tôi Đến Bệnh Viện Thăm Người Bạn Cấp 3 Đã H//ôn M//ê Suốt 8 Năm. Bấ/t Ng/ờ Anh Nắm Chặt Tay Tôi Và Gõ Tín Hiệu Morse: “Đừng Lên Tiếng.”

Tôi Đến Bệnh Viện Thăm Người Bạn Cấp 3 Đã H//ôn M//ê Suốt 8 Năm. Bấ/t Ng/ờ Anh Nắm Chặt Tay Tôi Và Gõ Tín Hiệu Morse: “Đừng Lên Tiếng.” Ba Ngày Sau, Sự Thật Đ/ộng Tr/ời Chính Thức Được Ph/ơi B/ày…

Tám năm là một quãng thời gian dài. Đủ để một đứa trẻ vào lớp một rồi chuẩn bị lên cấp hai. Đủ để nhiều người thay đổi công việc, thay đổi cuộc đời. Nhưng với Trung, bạn thân cấp 3 của tôi… tám năm ấy là tám năm nằm bất động trên chiếc giường bệnh trắng lạnh, không ánh nắng, không tiếng cười.

Anh bị tai nạn giao thông năm 25 tuổi — một cú va chạm khủng khiếp ngay trước cổng công ty. Kể từ đó, anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Các bác sĩ gọi đó là “tình trạng thực vật kéo dài”. Còn bố mẹ anh, năm nào cũng đều đặn thắp hương khấn trời, cầu cho đứa con trai duy nhất tỉnh lại.

Tôi thì… thú thật, năm đầu tiên tôi đến thăm rất thường xuyên. Nhưng rồi guồng quay cuộc sống, công việc, gia đình… khiến những lần ghé thăm thưa dần đi.

Cho đến ngày hôm ấy.

Một cuộc gọi từ mẹ Trung làm tim tôi chùng xuống:

“Con rảnh thì ghé thăm Trung đi. Dạo này nó… hình như có phản ứng khi nghe giọng những người quen.”

Giọng cô nghèn nghẹn khiến tôi không dám hỏi thêm. Chỉ biết bắt xe đến bệnh viện ngay lập tức.

Chương 1 — Bàn Tay Đột Ngột Siết Chặt

Phòng 405, khoa Hồi sức tích cực, bệnh viện tỉnh.

Mùi thuốc sát trùng ngay lập tức ùa vào mũi tôi khi mở cửa. Trung nằm đó — gầy hơn, da xanh hơn, nhưng khuôn mặt vẫn mang nét hiền lành của ngày xưa.

Tôi bước lại gần, ngập ngừng đặt tay lên tay anh.

“Trung… tao là Huy đây. Tao đến thăm mày.”

Tất nhiên, tôi không mong nhận lại phản ứng gì. Bao năm qua, Trung vẫn nằm im như một pho tượng.

Nhưng đúng lúc tôi định rút tay lại thì…

Một lực nhẹ siết lấy bàn tay tôi.

Tôi giật bắn người.

Tim đánh mạnh vào lồng ngực.

Tôi tưởng mình hoa mắt. Nhưng không — bàn tay anh đang… nắm chặt lấy tay tôi.

“Tr-Trung?” tôi run giọng.

Không có tiếng trả lời. Nhưng bàn tay anh bắt đầu chuyển động, từng nhịp, từng nhịp một — không phải ngẫu nhiên.

có quy luật.

Tôi chợt nhớ…

Ngày xưa cấp 3, hai đứa từng học đùa nhau mã Morse — trò bí mật để nhắn tin trong giờ kiểm tra hoặc giờ giáo viên khó tính.

—•••
••
•—••
—•

Mất vài giây để tôi xâu chuỗi lại.

Nhưng khi đọc ra thành câu… sống lưng tôi lạnh buốt.

Trung đang gõ Morse:
“Đừng. Lên. Tiếng.”

Tôi đứng chết lặng.
Toàn thân lạnh toát như vừa ngã vào hầm băng.

Tại sao Trung lại nói vậy?
Ai có thể nghe được?
Anh tỉnh lại từ bao giờ?
Và tại sao phải cảnh báo tôi?

Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ điều chỉnh lại chăn cho anh. Rồi dùng đầu ngón tay mình ấn nhẹ lên tay anh:

—•—• — —•• —
“Vì sao?”

Bàn tay anh hơi run lên. Rồi lại gõ Morse:

“Theo. Dõi.”

Tôi gần như muốn quỳ gục xuống.
“Đang theo dõi?”
Ai theo dõi?
Tại sao lại theo dõi Trung — một người hôn mê?

Tôi hỏi lại bằng Morse:

“Ai?”

Nhưng Trung không trả lời nữa.
Bàn tay anh thả lỏng, rơi xuống như cũ — như thể chưa từng tỉnh lại.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.

Một người đàn ông mặc áo blouse bước vào. Ánh mắt lạnh, sắc, và quét qua tôi đầy dò xét.

“Anh là người nhà bệnh nhân?” ông ta hỏi.

“Dạ… tôi là bạn thân.”

Ông ta gật đầu, không biểu cảm.
“Vậy được. Lần thăm sau anh báo tôi trước. Bệnh nhân đang trong giai đoạn đặc biệt.”

Đặc biệt?

Tôi bước ra khỏi phòng mà đầu óc quay cuồng như vừa bị ai đó đánh mạnh.

Có điều gì đó cực kỳ sai.

Chương 2 — Lịch Sử Bị Xóa

Tối đó về nhà, tôi ngồi một góc và cố gắng kết nối lại từng chi tiết trong đầu.

Trung gặp tai nạn vào ngày 15/10 — đúng ba ngày sau khi anh nói với tôi rằng đã phát hiện “điều gì đó rất lớn” ở công ty. Nhưng anh không kịp nói rõ.

Sau tai nạn, người gây ra đâm xe bỏ trốn, không tìm ra tung tích.

Kỳ lạ hơn…
Phòng khám cấp cứu lúc đó không có camera hoạt động.
Công ty của Trung thì đột nhiên xóa sạch dữ liệu camera tầng nơi anh làm việc.

Mọi thứ dường như đã bị ai đó… xóa dấu vết.

Tất cả trở lại trong tôi như mảnh ghép ghê rợn.

Và bây giờ, khi anh bất ngờ gõ Morse “Đừng lên tiếng”… “Theo dõi”… trái tim tôi run lên.

Có ai đó không muốn anh tỉnh lại.
Có ai đó không muốn sự thật lộ ra.

Chương 3 — Ngày Thứ Hai: Người Lạ Trước Cửa Phòng Bệnh

Ngày thứ hai, tôi quay lại bệnh viện.

Nhưng lần này, phòng Trung bị khóa.

Một y tá nói nhỏ:

“Bệnh nhân đang được theo dõi chuyên sâu. Anh thông cảm. Chỉ người nhà mới được vào.”

Nhưng theo dõi chuyên sâu gì mà cần khóa cửa?

Khi tôi xuống căn-tin uống nước, thoáng thấy người bác sĩ hôm qua đang nói chuyện với một người đàn ông lạ — dáng vẻ như dân xã hội. Họ trao đổi một tập hồ sơ.

Tôi đứng nép vào cột.
Tiếng họ thì thầm:

“Chừng nào cậu ta còn chưa tỉnh, mọi chuyện vẫn an toàn.”
“Đừng để sơ suất. Ngày đó chỉ có nó nhìn thấy.”

Tôi như bị ai tát.
Họ đang nói về Trung.

Và từ “ngày đó” khiến tim tôi rung lên:
Ngày 15/10 — ngày Trung bị tai nạn.

Chương 4 — Ngày Thứ Ba: Sự Thật Lộ Diện

Ngày thứ ba, tôi quyết định vào bằng cách khác.

Tôi nhờ mẹ Trung — người duy nhất được phép vào — dẫn tôi theo.

Khi mẹ Trung mở cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy Trung… mắt mở hé, dù chưa tỉnh hẳn.

Tôi bước lại gần, nắm tay anh.

Bàn tay anh nắm lại, yếu hơn hôm trước, nhưng vẫn truyền động.

Anh gõ Morse:

“Nó. Muốn. Giết. Tao.”

Tôi nghẹn thở:
“Ai?”

“Sếp. Cũ.”

Tôi khựng lại.

Trung từng nói rằng sếp anh — giám đốc tài chính — có dính đến việc biển thủ hàng chục tỷ. Trung là người duy nhất vô tình phát hiện.

Anh tiếp tục gõ Morse:

“Tao. Bị. Hong xe.”
“Lúc. Cấp cứu. Có. Người. Ra lệnh.”
“Đừng. Cứu.”

Tôi thấy như trời đất xoay vòng.

Ai đó đã cố tình kết liễu anh.
Ai đó đã muốn anh không bao giờ tỉnh lại.
Và bác sĩ hôm qua… có liên quan.

Tôi lập tức gọi cho dì tôi — là phóng viên điều tra lâu năm của một báo lớn.

Khi tôi đang giải thích thì cửa phòng bật mở.

Là bác sĩ hôm đó.

Ánh mắt ông ta tối sầm khi thấy tôi đang nắm tay Trung.

“Anh không được phép vào đây!” ông quát.

Nhưng lần này, tôi không tránh né.

“Tại sao ông muốn Trung không tỉnh lại?”

Sắc mặt ông ta biến đổi, trắng bệch rồi đỏ bừng.
“Anh đang nói nhảm gì vậy?”

Tôi bật ghi âm trong điện thoại.

“Tôi nghe hết rồi. ‘Chừng nào nó chưa tỉnh, mọi chuyện an toàn’ — ông còn muốn chối?”

Mặt ông bác sĩ méo xệch.

Ngay lúc ấy… một nhóm bảo vệ chạy vào.

Họ định kéo tôi ra ngoài, nhưng mẹ Trung hét lên:

“Để nó yên! Tôi là mẹ bệnh nhân!”

Cùng lúc, dì tôi xuất hiện — mang theo hai công an với giấy phép điều tra khẩn cấp sau khi nhận được đoạn ghi âm tôi gửi.

Bác sĩ hoảng loạn, lùi lại, miệng lắp bắp.

Công an yêu cầu ông ta hợp tác điều tra.
Cửa phòng 405 trở thành điểm nóng.

Vài phút sau, mọi bí mật bị phơi bày:

1. Giám đốc tài chính — sếp cũ của Trung — đã biển thủ gần 40 tỷ đồng.

Trung là người phát hiện.

2. Ông ta thuê người gây tai nạn để bịt miệng.

3. Khi thấy Trung chưa chết hẳn, ông ta hối lộ một bác sĩ để đảm bảo Trung “không bao giờ tỉnh”.

Tất cả đều bị ghi âm — và bây giờ rơi vào tay cơ quan điều tra.

Chương 5 — Tỉnh Dậy Sau 8 Năm

Ba tuần sau, một kỳ tích xảy ra.

Trung chính thức mở mắt, dần dần nhận thức lại mọi thứ.
Giọng anh vẫn yếu, nhưng đã nói được vài từ.

Khi tôi đến, anh nở nụ cười nhạt:

“Huy… cảm ơn mày.”

Tôi nắm tay anh, nghẹn cả giọng:

“Mày tỉnh lại là tao mừng rồi.”

Anh nhìn lên trần, mắt ngấn nước.

“Nếu hôm ấy… tao không cố đánh Morse cho mày… chắc tao chẳng còn cơ hội.”

Tôi siết tay anh.

“Mày còn sống là nhờ mày kiên cường. Tao chỉ làm phần của tao thôi.”

Bên ngoài hành lang, mẹ Trung đứng khóc.
Còn giám đốc và bác sĩ liên quan thì bị khởi tố ngay trong tuần.

Chương 6 — Sau Cơn Mưa, Trời Sáng

Những tháng sau đó, Trung hồi phục chậm rãi.
Cơ thể anh teo cơ nhiều, phải vật lý trị liệu hàng ngày.
Nhưng tinh thần thì mạnh mẽ hơn bất cứ ai tôi từng gặp.

Anh nói với tôi:

“Tao sống lại rồi, phần còn lại của đời tao… tao sẽ không để phí nữa.”

Tôi cười, vỗ vai anh:

“Có tao đây rồi. Hai thằng mình làm lại từ đầu.”

Và tôi biết…
Khoảnh khắc anh gõ Morse “Đừng lên tiếng” là khoảnh khắc đã cứu mạng cả anh — và cả chính tôi.

Vì nếu hôm đó tôi lớn tiếng phản ứng, có thể tôi cũng không toàn mạng.

Epilogue — Lời Nhắn Từ Người Suýt Bị Chết Im Lặng

Trung nói một câu khiến tôi không bao giờ quên:

“Trong 8 năm nằm im, tao không mơ gì cả. Chỉ nghe thấy rất rõ. Mọi người nói gì, tao đều nghe. Tao chỉ chờ… một cơ hội.”

Cơ hội ấy là tôi.

Một cái nắm tay.
Một chuỗi tín hiệu Morse.
Một tia hy vọng giữa bóng tối.

Và đôi khi, chỉ cần một người chịu lắng nghe…
…là đủ để kéo một mạng người trở về từ vực sâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News